Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Như Thi ngồi im trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô giống như người mất hồn.

“Như Thi, cô thế nào rồi?”, Lâm Chính bước vào phòng hồi sức.

“Lâm Chính”.

Liễu Như Thi mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”.

“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào như trút được gánh nặng.

“Thật không ngờ anh có thể cứu sống được tôi…tôi tưởng là tôi chết rồi. Y thuật của anh quả thật đáng sợ”, Liễu Như Thi nhìn cánh tay tái nhợt của mình và lầm bầm.

“Thiên cung Trường Sinh giết cô, mối thù này tôi từ từ tính sổ với họ. Giờ việc quan trọng là cô phải nhanh chóng hồi phục, rõ chưa?”, Lâm Chính dịu dàng nói.

Liễu Như Thi khẽ run lên, sau đó bật cười: “Tôi khỏe nhiều rồi, chắc chắn là do thuốc của anh tốt. Tôi cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, chỉ là chân…vẫn chưa có lực”.

“Đó cũng là điều bình thường thôi. Dược lực đang điều hòa cơ thể cô, tập trung vào phần chân, tầm hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô thải bớt tác dụng phụ của thuốc, sau đó chân của cô sẽ hồi phục như thường”, Lâm Chính nói.

“Cảm ơn anh”, Liễu Như Thi đỏ mặt.

“Không cần khách sáo”.

“Lâm Chính…giờ anh có rảnh không?”

“Sao thế?"

“Có thể đẩy tôi ra ngoài không?”, Liễu Như Thi nhìn anh.

Lâm Chính giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Một lúc sau anh lấy xe lăn, đỡ Như Thi xuống giường. Liễu Như Thi bặm môi, không dám nhìn Lâm Chính. Sau khi ngồi vào ghế, cô được anh đẩy ra ngoài, đi tới bên bờ sông.

“Không khí này, nhớ thật đấy. Giống như quay về trước đây, lúc mà còn cùng bà đi lấy thuốc”, Liễu Như Thi hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười.

“Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Lâm Chính đáp.

“Lâm Chính, có thể đẩy tôi tới gần bên sông hơn không. Tôi muốn hóng gió”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, đẩy xe lăn tới sát bên sông.

Liễu Như Thi dang hai tay, nhắm mắt cảm nhận cơn gió và nở nụ cười ngọt ngào. Lâm Chính nhìn cô gái, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc kỳ lạ.

Trải qua sinh tử, có vẻ như người ta mới có thể cảm nhận được cuộc sống này tươi đẹp hơn. Con người là như vậy, mất rồi mới thấy tiếc, mới muốn khát khao có lại. Có lẽ đó chính là đặc tính của con người. Lâm Chính lẳng lặng lắc đầu

“Này, hai người mau rời khỏi chỗ ngày. Nghe thấy không?", lúc này, một người bảo vệ bước tới, quát lớn. Liễu Như Thi giật mình quay qua nhìn.

“Rời khỏi đây? Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Không thấy phía bên đó đang quay phim à? Hai người mau đi đi, đừng để ảnh hưởng đến người khác", người bảo vệ quát lên không chút khách khí.

“Quay phim à?”, Lâm Chính hừ giọng: “Đây là khu công cộng, ai cũng có thể tới được. Bọn họ quay phim của họ, tôi ngắm cảnh của tôi, có gì mâu thuẫn đâu?”

“Hừ! Cậu chán sống à? Dám làm loạn ở đây? Không hiểu tiếng người hay gì? Có tin tôi đập cho cậu một trận không? Cút!!!”, người bảo vệ tức giận hét lớn.

Lâm Chính mặc kệ.

“Lâm Chính, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi”, Liễu Như Thi do dự nhưng sau đó lên tiếng.

“Không cần, chúng ta không đi đâu hết. Cô muốn ở đây ngắm cảnh thì chúng ta sẽ ở lâu thêm lúc nữa”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thế nhưng…”

“Sao thế? Cô sợ rằng tôi không đối phó nổi với đám người này à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Liễu Như Thi giật mình nhưng ngay lập tức bật cười, không nói gì nữa. Hành động của bọn họ đã chọc giận người bảo vệ. Người này định đẩy Lâm Chính.

“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi đúng không?”

Thế nhưng cú đẩy chẳng làm gì được Lâm Chính mà ngược lại do dùng lực quá mạnh, người bảo vệ bị ngã ra đất theo quán tính.

Người này không phục, vội hét lên: “Ây da, có người làm loạn, có ai không, mau tới”.

Những thành viên khác trong tổ phim vội quay qua nhìn. Vài người bảo vệ khác chạy tới.

“Anh Nhậm, sao thế?”, một người đỡ anh ta dậy.

“Thằng này tới làm loạn, dám ra tay với tôi, chết tiệt”, người bảo vệ họ Nhậm chỉ vào Lâm Chính và chửi.

“Các người đổi trắng thay đen, rõ ràng là do anh ra tay trước, giờ lại trách chúng tôi”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa bèn phản bác.

“Con nhóc này…cô…cô nói bậy..”, anh Nhậm tức giận.

“Được rồi, nói nhiều thế làm gì. Hi vọng hai vị rời đi cho, đừng làm khó chúng tôi. Nếu các người còn không đi thì chúng tôi đành phải áp dụng biện pháp mạnh đấy”, một người bảo vệ khác lên tiếng.

Dứt lời, tất cả chạy lên bao vây bọn họ…

Có vẻ như là họ định ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK