Thực ra Nhị trưởng lão nói như vậy cũng chỉ để ổn định sĩ khí, khiến mọi người không còn sợ hãi Lâm Chính.
Dù sao ngoài cái này ra thì cũng không còn lời giải thích hợp lý nào có thể nói rõ tại sao Lâm Chính có thể sống sót trong ngọn lửa lớn như vậy.
“Được!”.
Không chờ Nhị trưởng lão lên tiếng, tông chủ Huyết Ma Tông đã cười nhạt nói: “Nếu thần y Lâm tự tin như vậy thì Nhị trưởng lão, ông hãy thử xem nào, xem rốt cuộc thần y Lâm có cơ thể võ thần hay không!”.
“Hả? Việc này… tông chủ…”
“Tôi nghĩ chắc ông sẽ không làm trái lệnh của tôi đâu nhỉ?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt nói.
Sắc mặt Nhị trưởng lão vô cùng khó coi, ánh mắt dao động một chút, rồi cắn răng đứng ra.
Ông ta không còn lựa chọn nào khác.
“Thần y Lâm, để tôi xem rốt cuộc có phải là cậu nói hươu nói vượn hay không!”.
Dứt lời, ông ta liền rút một thanh đại đao đỏ như máu đặt ở bên cạnh ra, hung ác chém về phía Lâm Chính.
Vù!
Thanh đao làm dấy lên sóng to gió lớn, đao khí đáng sợ dường như có thể chém nát mọi thứ, đến mức trong đại điện đao khí quay cuồng, sát khí dày đặc.
Rất nhiều người đều cảm thấy sợ hãi trước nhát đao này của Nhị trưởng lão.
Dường như nhát đao này sắp chém về phía bọn họ.
“Đao thế lợi hại quá!”.
Không ít đệ tử thầm nghĩ.
Dù sao ông ta cũng là một trong ngũ đại trưởng lão.
Đao này của Nhị trưởng lão Huyết Năng quả thực khiến người ta khâm phục.
Thế nhưng…
Đối mặt với thế tấn công hung hãn như vậy, Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ.
Dường như không có ý định phòng ngự.
“Cái gì?”.
Mọi người lập tức kêu lên thất thanh, ngạc nhiên tột độ.
“Tên này điên rồi sao?”.
Tam trưởng lão kinh ngạc nói.
“Lẽ nào… người này có thật…”
“Không thể nào!”.
Người của Huyết Ma Tông mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào đao này.
Bọn họ không tin.
Trên đời này làm gì có cơ thể võ thần chứ?
Chắc chắn nhát đao này sẽ chém đôi người Lâm Chính, khiến anh mất mạng tại chỗ.
Ai nấy đều chắc mẩm như vậy.
Nhưng sau khi lưỡi đao khủng khiếp kia chạm vào đầu Lâm Chính…
Keng!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Chỉ thấy lưỡi đao đỏ như máu kia chém mạnh vào trán Lâm Chính, nhưng không thể tiến vào nửa phân, thậm chí… còn không thể làm xước da anh.
“Hả?”.
Bọn họ há hốc miệng.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Rắc!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Nó đến từ thanh đao trong tay Nhị trưởng lão.
Chỉ thấy thanh đao trong tay ông ta bỗng có mấy vết nứt. Vết nứt lan ra, sau đó thanh đao nứt ra từng mảnh như vữa tường, không ngừng rơi xuống.
Đao… đã nát vụn!
Phụt!
Nhị trưởng lão phun mạnh ra một phụm máu tươi, dường như cơ thể phải chịu một lực nào đó, bắn ngược trở lại, nặng nề va vào cột trụ đại điện ở phía sau, làn da nứt toác, máu thịt be bét.
Ai nấy đều há hốc miệng.
Tông chủ Huyết Ma Tông đứng phắt dậy, nhìn cảnh tượng đáng sợ này với ánh mắt không thể tin được.
Lâm Chính giơ tay lên, lắc lắc cái đầu, bình tĩnh nói: “Thôi đừng lãng phí thời gian nữa, tôi nghĩ có thể bắt đầu được rồi”.
“Bắt đầu?”, tông chủ Huyết Ma Tông hơi sửng sốt.
Ngay sau đó.
Bốp!
Lâm Chính bỗng vung quyền, đánh nát đầu một người Huyết Ma Tông ở bên cạnh, sau đó lại giẫm mạnh một bước, xông về phía Ngũ trưởng lão đang đứng cách anh 3m, tát vào mặt ông ta một cái.
Ngũ trưởng lão biến sắc, vội vàng giơ tay lên đón đỡ.
Nhưng cái tát này vẫn làm gãy cánh tay ông ta, rồi tát thẳng vào má ông ta.
Bốp!
Nửa khuôn mặt của Ngũ trưởng lão bị đánh cho lõm xuống, ngã nhào xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Khốn kiếp!”.
“Họ Lâm kia! Mày dám vênh váo ở Huyết Ma Tông bọn tao à?”.
“Chán sống chắc?”.
“Bắt cậu ta lại!”.
Người của Huyết Ma Tông nổi trận lôi đình, nhào về phía Lâm Chính.
Trong đại diện lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng… Lâm Chính như mãnh hổ xuống núi, thế như chẻ tre, hai quyền vung lên điên cuồng, đánh bay mọi thứ.
Còn đao kiếm của Huyết Ma Tông chém lên người anh lại chẳng thể khiến da thịt anh sứt mẻ miếng nào.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Chính đã đánh gục mười mấy tinh nhuệ của Huyết Ma Tông.
Những người còn lại bị dọa sợ, không dám tiến tới nữa, ngay cả Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão trong số ngũ đại trưởng lão vẫn còn đứng được cũng lùi sang một bên, sắc mặt âm trầm.
Từ đầu đến cuối, tông chủ Huyết Ma Tông vẫn đứng ở bên trên, dường như không có ý định ra tay, ngược lại vẻ mặt rất có hứng thú.
“Người của tổ Huyết Sát có những ai?”.
Lâm Chính lau bàn tay đầy máu tươi, bình tĩnh hỏi.
“Họ Lâm kia! Các ông nội của tổ Huyết Sát đang ở đây này!”.
Tổ trưởng tổ Huyết Sát gầm lên, dẫn theo các thành viên cùng bao vây Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn những người xung quanh, bình thản hỏi: “Còn người của tổ Huyết Ảnh đâu?”.
“Ha ha ha, thần y Lâm, chúng tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, lẽ nào cậu không chú ý tới sao?”.
Những người này đều có khí tức không kém gì mấy trưởng lão, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Huyết Ma Tông.
Thảo nào người của Lâm Chính không phải đối thủ của bọn họ.
Lâm Chính liếc mắt nhìn những người này, bình thản nói: “Các anh giết không ít người của tôi, tôi biết đây không phải là ý của các anh, nhưng các anh vẫn ra tay, thế nên trước khi tính sổ với tông chủ Huyết Ma Tông, tôi phải giải quyết các anh trước đã”.
“Cậu làm nổi không?”.
Một người cười hỏi.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bất ngờ vung mạnh tay lên, cách không ném một cái.
Từng ánh sao bay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Trong chớp mắt.
Cả khu vực phía trên của đại điện Huyết Ma Tông lóe lên những tia sáng lấp lánh.
Dường như Lâm Chính đã tạo nên một bầu trời sao…
“Cái gì?”.
Vô số người ngước mắt lên nhìn, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, tất cả những ánh sao này đều rơi xuống dưới, bao trùm người của tổ Huyết Sát và Huyết Ảnh như một tấm lưới trời…