Cô ta giật mình nhìn anh sau đó cười khổ: “Anh điên rồi. Nhiều người thế này chúng ta đưa vào kiểu gì?”
“Điều này không khó”.
“Anh định cản bốn thủ vệ đó sao? Tôi nói anh biết, thực lực của họ vô cùng khủng khiếp. Nếu để họ ra tay, thậm chí là họ có thể đánh cả Võ Thần. Nếu để họ cũng để ý thì chắc chỉ bỏ mạng thôi”, cô ta lắc đâu.
“Yên tâm, tôi có cách”.
Lâm Chính nói rồi dùng Hồng Mông Long Châm ghim lên người để gia tăng sức mạnh, đồng thời lấy đan dược ra nhét vào miệng và đi tới
“Các vị từ từ đã”, anh hô lên. Những kẻ đang định lao lên kia khựng người.
“Anh chính là người đối đầu với Thương Lan Thiên Tuyệt đó đúng không?”, có người nhận ra Lâm Chính bèn chau mày.
“Sao còn chưa chết thế?”
“Thương Lan Thiên Tuyệt đâu?”
Có người tỏ vẻ nghi ngờ. Cầm Kiếm Nữ tái mặt. Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời. Anh liếc nhìn bọn họ: “Các vị, tôi hỏi mọi người có muốn vào được tầng hai không?”
Dứt lời, đám đông bèn chuyển hướng tập trung.
“Ý anh là gì?", một người trầm giọng.
“Tôi có thể giúp mọi người vào được tầng hai”, anh nói.
“Giúp chúng tôi?”
“Làm gì có bữa cơm miễn phí nào trên đời. Anh và chúng tôi không quen biết, tôi không biết ý đồ của anh là gì. Vô duyên vô cớ anh tốt như vậy là có mục đích gì chứ?”
Một người phụ nữ đứng ra: “Tôi thấy chắc chắn anh muốn lợi dụng chúng tôi, thu hút sự chú ý của người cơ quan sau đó vào tầng hai trước đúng không?”
“Hóa ra là như vậy à?”
“Anh độc ác quá”
“Mẹ kiếp, coi chúng tôi là chó mèo đấy à?”
“Đồ súc sinh, chết đi”
Người phụ nữ kích động đám đông. Họ đồng loạt rút vũ khí và định ra tay với anh.
Cầm Kiếm Nữ thấy bất ổn bèn dùng sức mạnh phi thăng chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên quay người đi về phía bốn cơ quan.
“Các người không tin thì để tôi dùng hành động chứng minh”.
Đám đông ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh. Anh khởi động sức mạnh phi thăng, nhằm thẳng vào bốn người cơ quan.
Anh gầm lên, cơ thể phát ra ánh sáng vàng.Bốn người cơ quan lập tức bị thu hút và lao về phía anh. Kiếm quang khủng khiếp chém xuống.
“Xong đời rồi”.
Nhìn thấy cảnh tượng đó đám đông kêu lên. Thế nhưng khi đường kiếm chém xuống thì...
Keng...Âm thanh giòn giã vang lên. Bốn thanh kiếm chạm vào đầu anh nhưng không thể chém đứt.
“Đỡ được rồi”.
Bọn họ há hốc miệng.
“Còn đứng ngây ra làm gì, vào đi chứ”, Lâm Chính quay lại, hét lớn.
“Được được”
“Đại nhân cố gắng nhé”
“Mau vào đi”
Những người còn lại bừng tỉnh, lao vào. Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng. Lâm Chính thu hút sự chút ý của đối phương để những người khác lao vào trong.
Một lúc sau, tầng một trống không. Chỉ còn lại tiếng sắt thép va chạm.
“Cô còn không mau vào sao?”, anh nhìn cô ta. Sức mạnh phi thăng của anh giảm đi nhiều, có vẻ sắp không cầm cự được nữa
“Anh vào kiểu gì?” ,cô ta hỏi
“Cô vào được là tôi cũng vào được”
“Vậy...thôi được”, cô ta bặm môi lao vào.
Mục tiêu của cô ta là tầng thứ ba. Giờ cần giữ thể lực. Cô ta lao qua, Lâm Chính cũng lao theo
Cánh cửa với ánh sáng màu vàng sau khi lao vào thì bị cản lại. Lao đi tầm năm sáu mét thì tầm nhìn được mở ra.
Lúc này mọi người đang đứng ở một nơi giống như mê cung. Phía trước là bảy, tám con đường không thấy điểm cuối
Những người trước đó chọn một con đường lao vào, vì con đường này thấy có không ít châu báu rơi vãi dưới đất
Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm dù đã tới tầng hai nhưng không bận tâm tới số châu báu đó.Bọn họ chỉ muốn lao ra khỏi cơ quan của tầng hai.
Long cung mở ra cũng ba ngày rồi. Bọn họ phải lao lên được tòa cao nhất trong ba ngày. Bởi vì thứ ở trên tầng cao nhất đó mới thật sự là bảo vật tuyệt thế.
Cầm Kiếm Nữ nhìn xung quanh và suy nghĩ. Lâm Chính thì ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần
Khi nãy đối kháng với bốn người cơ quan khiến cho anh tiêu hao không ít thể lực. Lúc này anh cần hồi phục.
“Anh hà tất phải khổ vậy. Với thực lực của anh, anh và tôi liên thủ thì có gì phải sợ người của Thương Lan. Giờ anh vì đám người kia mà tiêu hao năng lực, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?”
Cầm Kiếm Nữ thở dài: “Hành trình này điều kiêng kị nhất là bị tiêu hao thể lực. Thời gian thì có hạn, chúng ta không có thời gian để hồi phục. Các thiên kiêu vào đây cũng chỉ vì không duy trì đủ thể lực mà bị ép rời đi. Anh làm vậy sợ rằng cao nhất chỉ xông lên đường tầng ba thôi”.
“Tôi lên tầng mấy không quan trọng, vì không cần lấy thứ gì ở đây cả”, anh lắc đầu.
“Vậy anh vì điều gì?”
Anh định nói ra thân phận nhưng sau đó lại thôi. Dù sao thì Thái Thiên Võ Thần vẫn còn ở bên ngoài nên không thể lôi cô ta vào chuyện này được.
Lâm Chính cũng không giải thích. Anh không bận tâm tới người của Thương Lan đệ phủ. Anh để nhiều người lao vào cùng chỉ vì muốn đối phó với Diệp Viêm.
“Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi”, anh nuốt viên đan dược vào đứng lên...