Nhà họ Lâm lập tức liên hệ với Giang Nam Tùng ~ Hội trưởng mới của Hiệp hội võ thuật ngay trong đêm. Ngô Khai Sầu - Hội trưởng trước đó mà Lâm Chính quen biết đã bị giáng chức xuống phó hội trưởng, cũng không biết là ông ta đã gây ra chuyện gì.
Thời gian đơn được gửi tới phòng làm việc của Giang Nam Tùng chưa tới một tiếng. Cả Yên Kinh sục sôi.
“Thần y Lâm của Giang Thành cùng với chưởng sự Lâm Cốc của nhà họ Lâm tiến hành cuộc chiến sinh tử sao?”
“Chuyện gì vậy? Thần y Lâm và nhà họ Lâm có thù oán gì à? Tại sao lại sống chết không đội trời chung như thế chứ”.
“Lúc trước chưa từng nghe nói”.
“Có biết cuộc chiến diễn ra ở đâu không?”
“Biết, sáng ngày mai ở đỉnh núi Yên Long”.
“Vậy thì không thể bỏ lỡ rồi”.
“Đúng vậy, võ công của thần y Lâm nghe nói là xuất quỷ nhập thần, vô địch thiên hạ. Hầu như không có mấy y võ có thể vượt qua được cậu ta. Lần này không biết thần y Lâm sẽ thể hiện chiêu thức gì”.
“Ha ha, thần y Lâm là gì chứ. Chắc là anh chưa từng nghe nói về vị Lâm Cốc này của nhà họ Lâm đúng không?”
“Tôi biết vị đó hầu như ít khi lộ mặt trước đám đông...sao thế? Cũng lợi hại lắm à?”
“Xem ra anh thật sự không biết về chiến tích huy hoàng của Lâm Cốc rồi. Tôi nói cho anh nghe, thần y Lâm còn chưa ra đời thì Lâm Cốc đã nổi tiếng khắp nơi rồi. Ông ta có thực lực ưu việt, khi đó có rất nhiều lời khen ngợi có cánh dành cho ông ta”.
“Cái gì...Lâm Cốc lợi hại như vậy sao?”
“Chứ sao nữa? Vừa rồi anh nói thần y Lâm y võ vô song đúng không? Tôi nói cho anh biết, Lâm Cốc cũng giỏi y võ. Lâm Cốc lúc trước cũng được phong là vô địch thiên hạ. Chỉ có điều sau khi trở thành chưởng sự của nhà họ Lâm thì ông ta ít lộ mặt mà thôi. Không biết bây giờ thực lực của ông ta đã đạt tới mức độ nào rồi. Thần y Lâm đấu nhau với Lâm Cốc thì tôi thấy cậu ta sẽ chẳng khác gì đèn dầu sắp cạn hết”.
“Vậy buổi đấu ngày mày...chẳng phải là không còn gì thú vị sao?”
“Xem thần y Lâm đỡ được mấy chiêu vậy!”
Cả giới võ đạo Yên Kinh sôi lên sùng sục. Nhận được thông tin, không ít người vội vàng tới Yên Kinh ngay trong đêm vì muốn tận mắt chứng kiến trận chiến. Mới có vài tiếng đồng hồ mà vô số các cao thủ đã tập trung ở đây, vô cùng náo nhiệt. Sớm đã có người đợi cả ở trên đỉnh núi Yên Long.
Lâm Chính quay về khách sạn, định nghỉ ngơi một tối, chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai. Anh vừa tắm xong, định dặn dò Chiêm Nhất Đao vài chuyện rồi đi ngủ thì...
Cộc cộc...Có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính khẽ giật mình, chạy ra mở thì đập ngay vào mặt anh là tiếng chỉ trích và chửi rủa.
“Cậu chán sống rồi à? Chạy tới Yên Kinh làm càn? Còn tìm cả Lâm Gốc. Cậu có biết Lâm Cốc là ai không? Cậu sống lâu quá nên thấy nhàm à?”
Lâm Chính đơ người, lúc bừng tỉnh lại thì mới phát hiện ra người đang chửi mình là Trịnh Nam Thiên.
“Trịnh Đại thống lĩnh? Sao ông lại tới đây?”, Lâm Chính bất ngờ.
“Xảy ra chuyện này tôi lại ở nhà được chắc. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”, Trịnh Nam Thiên vừa tức vừa cuống cả lên.
Lâm Chính mỉm cười: “Trịnh Đại thống lĩnh đang lo lắng tôi không thắng được Lâm Cốc sao? Yên tâm, tôi đã tới Yên Kinh thì đương nhiên là có sự chuẩn bị. Cuộc chiến ngày mai tôi tự tin có thể thắng được Lâm Cốc”.
“Cậu...Cậu còn chưa hiểu ý của tôi à?”
“Ý của ông là gì?”
“Haizz... Tôi đành nói cho cậu vậy. Dù thực lực của cậu có hơn Lâm Cốc thì cậu cũng không thể thẳng được ông ta”.
“Tại sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Trịnh Nam Thiên im lặng một lúc rồi lại thở dài: “Lâm Chính, cậu có biết cậu bị nhà họ Lâm gài bãy không?”.
“Gài bãy? Là sao cơ?”
“Mặc dù cậu cũng họ Lâm nhưng không phải người nhà họ Lâm, vì vậy cậu không hiểu về Lâm Cốc. Nhà họ Lâm là một thế gia y võ chắc cậu biết?”
“Đương nhiên, mặc dù nhà họ Lâm rất ít thể hiện thực lực của họ về phương diện y võ nhưng ai cũng biết y thuật của họ thâm sâu khó lường, huyền diệu tinh tuyệt. Người nhà họ Lâm phần lớn đầu là y Võ cả”.
“Vậy cậu có biết nhà họ Lâm có không ít đại y với y thuật cao siêu không?”
“Có nghe nói... sao thế?” “Lâm Cốc chính là một trong những đại y đớ”.
“Có thể làm được chưởng sự thì đương nhiên là phải giỏi về lĩnh vực nào đớ”, Lâm Chính gật đầu.
“Thực ra nếu chỉ giỏi y thuật thì cũng không có gì..nhưng vấn đề là...Lâm Cốc từng cứu một nhân vật có tiếng tăm”, Trịnh Nam Thiên nói giọng khàn khàn: “Nếu cậu mà giết chết Lâm Cốc thì chắc chăn là đắc tội với nhân vật đó. Và một khi người đó ra mặt thì e rằng ngay cả tôi cũng không thể giúp cậu sống sót rời khỏi Yên Kinh được”.
Dứt lời, Lâm Chính chau mày. Chiêm Nhất Đao hừ giọng: 'Khẩu khí lớn gớm, tôi không tin có ai làm gì được cậu Lâm. Cậu Lâm yên tâm, dù có là thần tiên tới đây thì Nhất Đao cũng sẽ bảo vệ cậu”.
“Người này là...2”
“Chiêm Nhất Đao, cũng là một thuật gia võ đạo, giỏi dùng đao”, Lâm Chính giới thiệu.
Trịnh Nam Thiên nhìn ông ta một lượt mới phát hiện người này còn đang chống gậy. Cơ thể thì gây gò, mà tuổi thì đã cao. Một ông già sắp chết thế này mà có thể dùng đao sao. Sợ rằng chém nhầm lại chém trúng người mình cũng nên.
“Nhóc! Bất luận thế nào thì cậu cũng phải hủy cuộc chiến ngày mai”, Trịnh Nam Thiên kiên quyết.
“Tôi đã nhận lời rồi, sao có thể hủy được. Huống hồ nhà họ Lâm đã gửi đơn lên cho hội trưởng Hiệp hội võ thuật rồi. Thông tin cũng đã được truyền đi, giờ mà hủy thì khác gì là mất hết thể diện”, Lâm Chính hỏi ngược lại
“Mạng người quan trọng hay là thể diện đây? Về bên Hiệp hội võ thuật thì cậu không cần phải lo. Tôi cũng có qua lại với hội trưởng mới. Tôi sẽ nói chuyện với ông ta để ông ta hủy cuộc đấu. Cậu biết chưa?”
Nói xong, Trịnh Nam Thiên lập tức lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi. Lâm Chính ngăn lại: “Trịnh Đại thống lĩnh, tôi thấy không cần đâu”.
“Cậu thật là....cái tính của cậu nên sửa đi? Làm gì cũng cứng đầu. Mạng người có một thôi”, Trịnh Nam Thiên cuống cả lên, vội khuyên can.
Ông ta đã nói rõ được mất rồi mà Lâm Chính vẫn kiên quyết. Rõ ràng là chán sống mà. Thăng cũng chết, thua cũng chết thì còn đánh làm gì?
Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không giải thích. Có những cuộc chiến không tham gia không được.
Lâm Chính mà không chiến thì nhà họ Lâm sẽ càng tác oai tác quái. Huống hồ lần này anh tới báo thù, sao có thể tỏ ra sợ hãi được.
“Cậu...thật sự khiến tôi tức chết đi được”, Trịnh Nam Thiên phát run, chỉ tay về phía anh, sau đó hằm hằm rời khỏi khách sạn.
“Đại thống lĩnh đi từ từ nhé”, Lâm Chính gọi theo.
Cánh cửa từ từ đóng lại. Chiêm Nhất Đao liếc nhìn Trịnh Nam Thiên rời đi. Ông ta không nói gì.
“Ông ấy tốt tính, chỉ có điều cẩn thận quá, cũng không trách ông ấy được. Bị chịu thiệt nhiều quá mà”, Lâm Chính mỉm cười, lầm bầm như tự nói với chính mình và tự rót cho mình một ly nước.
Thế nhưng khi nước còn chưa được rót đầy thì anh đột nhiên chau mày nhìn về một góc tường.
Một bóng hình xuất hiện ở đó khi nào. Không phải ai khác mà chính là Trác Thần Võ - Thiên
kiêu thứ năm.