Tai mọi người ong lên, gần như không suy nghĩ gì được nữa.
Trấn Ngục Võ Thần cũng sửng sốt, một lát sau mới cười lớn: "Tốt! Tốt! Ha ha ha, tốt lắm! Ranh con, cậu rất có bản lĩnh!".
"Ra đây đánh đi!".
Lâm Chính giẫm nát điếu thuốc, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.
Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Mọi người nhìn bóng lưng của anh, bỗng cảm thấy thật là vĩ đại.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên ngoài chậm rãi đứng thẳng người lên, tay xách hai cái đầu, điềm nhiên nhìn Lâm Chính đang đi ra.
Anh lặng lẽ đứng trên con đường đổ nát ở bên ngoài.
Cách đó không xa vẫn còn một đống máu thịt.
Máu hóa thành dòng suối nhỏ, chảy qua chân anh.
"Tôi sẽ cho cậu kiểu chết đặc biệt nhất".
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói.
"Đại nhân, tên này ngông cuồng như vậy, cần gì ông phải đích thân ra tay? Để tôi bắt cậu ta đến cho ông xử lý!".
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ mũi, đặt luôn hai cái đầu xuống đất, sau đó thân hình chợt động, lao về phía Lâm Chính như một cơn lốc, một tay bóp lấy cổ anh.
Lòng bàn tay ông ta chứa đầy sức mạnh phi thăng bá đạo nhất, tinh thuần nhất, trước luồng sức mạnh này, dường như bất cứ luồng sức mạnh nào trên thế gian cũng bị chấn động vỡ vụn.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Lâm Chính bỗng vung một quyền tới, đánh trúng lòng bàn tay của Tiếu Thiên Võ Thần.
Một luồng sức mạnh huyền diệu quỷ dị lập tức xuyên qua lòng bàn tay ông ta, lan đến cánh tay, gây chấn động toàn thân.
Toàn thân Tiếu Thiên Võ Thần run bắn lên, đôi mắt bỗng mở to.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể ông ta đã lùi lại mấy bước.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều trố mắt ra.
Lâm Chính có thể một quyền đánh lui Tiếu Thiên Võ Thần?
Thật hay giả vậy?
Đó là Võ Thần cơ đấy!
Bản thân Tiếu Thiên Võ Thần cũng nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
Lâm Chính chậm rãi hạ cánh tay xuống, bình thản nói: "Tiếu Thiên, ông không đấu lại tôi đâu!".
"Cậu đừng hỗn xược, chỉ là trạng thái của bản tôn không tốt thôi, nếu trạng thái của tôi hồi phục thì giết cậu khác gì giết gà?".
Tiếu Thiên Võ Thần phẫn nộ quát.
Bị một sự tồn tại không phải Võ Thần đánh lui chỉ bằng một quyền!
Sự nhục nhã này không từ ngữ nào có thể hình dung được!
"Ông kém cỏi thế cơ à?".
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhíu mày, rất bất mãn với sự thể hiện của Tiếu Thiên Võ Thần.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần nói cũng có lý.
Trạng thái của ông ta hiện giờ quả thực không tốt.
Lúc giao đấu với Huyết Đồ Võ Thần, hai người đã dốc hết sức lực.
Dù sao với tình hình lúc đó, hai người đều cho rằng chỉ cần giết chết đối phương là có thể độc chiếm thân xác và truyền thừa của tất cả các Võ Thần.
Nếu thất đại Võ Thần chỉ còn lại một người, thì chẳng phải độc hưởng long mạch dưới lòng đất, xưng bá thiên hạ sao?
Nhưng sự xuất hiện của Trấn Ngục Võ Thần đã phá tan giấc mơ của bọn họ.
Tuy hai người thu chiêu kịp thời, nhưng bản thân vẫn bị tiêu hao rất nhiều.
"Trạng thái của ông hiện giờ quả thực không tốt, nhưng điều này không có nghĩa ông ở trạng thái tốt là có thể thắng được tôi. Tiếu Thiên, ông có quá nhiều nhược điểm, quá nhiều sơ hở".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu..."
Tiếu Thiên Võ Thần tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã bước tới.
"Đồ vô dụng, cút sang một bên, tôi đã nói rồi, thằng nhãi này là của tôi".
Trấn Ngục Võ Thần bình thản nói, đã đứng trước mặt Lâm Chính.
Vù!
Khí trường cuồn cuộn ập về phía Lâm Chính như thủy triều mãnh thú.
Lúc này, xung quanh Lâm Chính đất cát mù mịt, những ngôi nhà đổ nát bị thổi bay, mặt đất rung chuyển, mặt sàn bị nghiền nát thành bột mịn.
Nhưng Lâm Chính vẫn sừng sững bất động như một ngọn núi.
Đối mặt với khí trường của Trấn Ngục Võ Thần, anh vẫn chống lại được một cách dễ dàng!