Bảy thiên tài của vực Diệt Vong?
Mọi người đều ngạc nhiên. Lâm Chính cũng chợt có hứng thú hỏi: “Đây là một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong? Họ rất lợi hại à?”
“Lợi hại? Không chỉ lợi hại, thiên phú cũng là có một không hai, giống như thiên kiêu mấy người trong thế tục vậy!”. Ái Nhiễm nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: “Tuy thần y Lâm anh là thiên kiêu hạng nhất nhưng nếu phải so với bảy thiên tài của vực Diệt Vong thì e rằng vẫn có chênh lệch!”
“Sao cô lại nói thế?”
“Thần y Lâm! Có lẽ anh chưa biết, thiên phú của bảy thiên tài vực Diệt Vong này không chỉ trời cho mà còn là sau này được bồi dưỡng thêm. Bảy thiên tài này đều tới từ các thế lực bá chủ như thế gia Thần Cung, thực lực còn khủng khiếp hơn cả một thế gia Độc Cô. Mà Thần Cung Thương này chính là hạt giống mà thế gia Thần Cung chăm chút bồi dưỡng ra, nghe nói khi người này vừa ra đời thì có người kiểm tra xương cốt của hắn, tính ra được thiên phú, sau khi xác định coi hắn như hạt giống tiềm năng thì thế gia Thần Cung gần như đã dốc hết toàn bộ tài nguyên để nuôi dạy hắn, không ngừng gia tăng thiên phú vốn có của người này. Hiện tại, thực lực và thiên phú của Thần Cung Thương đã đạt tới cấp độ đáng sợ, e là Long Thiên Tử của Thánh Sơn năm xưa cũng không thể sánh bằng đâu”, Ái Nhiễm khàn giọng nói.
“Lợi hại tới vậy à?”, Lâm Chính lắp bắp kinh hãi, hỏi vội: “Thánh Quân Diệp Viêm thì sao? So được không?”
“Cái này... tôi cũng khó mà đáp được, dù sao Thánh Quân Diệp Viêm cũng quá bí ẩn, tôi không tính được thiên phú của đối phương!”, Ái Nhiễm lắc đầu.
“Vậy sao...”, Lâm Chính gật đầu, như nhớ tới gì đó, anh hỏi: “Thần Cung Thương này xếp thứ mấy trong bảy thiên tài vực Diệt Vong, thứ nhất hay thứ hai?”
“Thứ sáu!”
“Cái gì?”, Lâm Chính trợn trừng mắt.Người như vậy mà chỉ đứng thứ sáu?
“Thần y Lâm, phương pháp cải tạo cơ thể và gia tăng thiên phú của thế tộc thì không chỉ mỗi thế gia Thần Cung biết đâu! Rất nhiều tông môn, thế tộc đều biết về nó, đây là thế giới mà y giả vô số, khi cuộc thi bắt đầu, anh sẽ thấy được vực Diệt Vong có bao nhiêu thiên tài đáng sợ!”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu, thầm giật mình.
Người của thế gia Thần Cung chậm rãi tiến vào vùng đất Tu Di thì có không ít đại diện thế tộc chạy tới chào hỏi bày ra thiện chí, ngay cả thế gia Độc Cô cũng phái người tới bái kiến Thần Cung Thương.
Lâm Chính cảm thấy chán ngắt nên vẫn ngồi một bên chuẩn bị. Trong lúc đó vẫn có không ít thế tộc bá chủ xuất hiện.Dù gì cũng là cuộc thi toàn vực Diệt Vong, quy mô to lớn, tông môn vô số.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là bảy thiên tài của vực Diệt Vong không đến đầy đủ, chỉ có Thần Cung Thương đứng thứ sáu và Nhiêu Ưng đứng thứ bảy tới thôi.
Mà năm người đứng đầu đều không tham dự.Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, bên tổ chức cuộc thi là Lôi Trạch, phần thưởng chỉ có tác dụng với thế gia hay gia tộc nhỏ, còn mấy thế tộc lớn cử người tới tham gia đều mang mục đích lựa chọn nhân tài để lôi kéo vào thế lực nhà mình. Phần thưởng của Lôi Trạch không quá quan trọng đối với họ, còn với bảy thiên tài thì nó chỉ là thứ râu ria.
Thần Cung Thương và Nhiêu Ưng tới đây cũng chỉ là để rèn luyện bản thân và trải nghiệm mà thôi.
Dù là thế, nhiều người vẫn rất lo lắng, trong lòng thầm cầu nguyện, mong là mình sẽ không gặp phải hai người này trong cuộc thi, bằng không kết quả gần như là bị loại.
Số lượng tham gia đã gần đủ, coi giờ thì cũng sắp tới lúc bắt đầu.Nhưng đúng lúc này, một tràng âm thanh ầm ĩ vang lên ở vị trí không xa.Không ít người bị thu hút, ngay cả Lâm Chính cũng chú ý.
“Hình như là bên phía nhà họ Tề?”, Lâm Chính nhướng mày hỏi.
Ái Nhiễm quan sát một hồi thì đột nhiên mặt biến sắc: “Không ổn rồi, Thủy Tâm xảy ra chuyện rồi!”
Lời vừa dứt, cô ta vội chạy sang hướng kia.
“Gặp chuyện không may sao?”, Lâm Chính giật mình, lập tức theo qua.
Người đứng thứ bảy trong bảy thiên tài – Nhiêu Ưng dẫn người tới khu vực nghỉ ngơi của Tề Phượng Sơn, đang dùng dáng vẻ đầy hứng thú nhìn Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn.
Thấy cảnh này, Lâm Chính lập tức hiểu ra.Nhiêu Ưng này tới gây sự với Tề Thủy Tâm.