“Tấn công Thánh Sơn?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
Quyết định này có thể nói là khá trọng đại.
Thánh Sơn là nơi như thế nào, Trần Chiến rõ hơn ai hết.
Quân đội Long Tổ vốn phụ trách duy trì trật tự và sự ổn định của giới võ thuật Long Quốc, bọn họ đã điều tra các thế tộc mạnh, nắm giữ tài liệu trực tiếp.
Mặc dù tài liệu về Thánh Sơn không được ghi chép toàn diện, nhưng thực lực của bọn họ thế nào, quân đội Long Tổ cũng hiểu được đại khái.
Không phải nói diệt trừ là có thể diệt trừ.
Hơn nữa, thực lực hiện nay của thiên kiêu hạng nhất vô cùng siêu phàm, khai chiến với anh ta chắc chắn sẽ phải hi sinh không nhỏ.
Lâm Chính bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi: “Tướng Trần, vì tôi thì không cần thiết phải tấn công Thánh Sơn đâu nhỉ? Nên bố trí một cách tỉ mỉ chính xác rồi hẵng nói, vội vàng hấp tấp e rằng khó mà lay động được thiên kiêu hạng nhất”.
“Tướng Lâm, cậu hiểu lầm rồi, cấp trên ra quyết định này không hoàn toàn là vì cậu. Đương nhiên, nhân tố liên quan đến cậu cũng chiếm một phần trong đó, nhưng quan trọng là bây giờ Thánh Sơn đã bị phong tỏa hoàn toàn”, Trần Chiến lắc đầu nói.
“Bị phong tỏa?”.
“Vâng”, Trần Chiến gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi nhận được tin, thiên kiêu hạng nhất đã ra lệnh phong tỏa Thánh Sơn hoàn toàn, bất cứ ai cũng không được phép vào trong. Người chúng tôi phái đến Thánh Sơn đều bị đuổi ra ngoài, Thánh Sơn còn nói nếu tự tiện vào trong sẽ giết không hỏi lý do!”.
“Cái gì?”.
Liễu Như Thi kinh ngạc.
“Thánh Sơn điên rồi sao? Đó là ngang nhiên tuyên chiến với Long Quốc”, khuôn mặt Lâm Chính trở nên lạnh băng.
“Gần như có thể nói là đang tuyên chiến, chuyện này chính phủ chúng ta không thể nào nhẫn nhịn, huống hồ ở đây còn liên quan đến hàng vạn sinh mạng, tướng Vạn đã phản ánh tình trạng lên cấp trên, câu trả lời nhận được là cho phép tấn công!”, Trần Chiến nói.
Lâm Chính nghiêm nghị, khẽ gật đầu: “Vô duyên vô cớ sao thiên kiêu hạng nhất lại có quyết sách như vậy? Với trình độ thông minh của hắn sẽ không làm ra hành động lỗ mãng như vậy mới phải. E rằng trong này có nguyên nhân gì khác!”.
“Ồ? Tướng Lâm có kiến giải gì?”, Trần Chiến hỏi.
“Kiến giải thì không dám, chỉ là cảm thấy quá mờ ám…”.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, dường như nghĩ ra gì đó, lên tiếng: “Ông nghĩ có phải nó có liên quan đến võ trường mà thiên kiêu hạng nhất vất vả xây dựng không?”.
“Võ trường?”, Trần Chiến sửng sốt.
“Tôi biết một người tên Thái Bình An, anh ta nói thiên kiêu hạng nhất xây dựng võ trường này là để đột phá tu vi, còn nói võ trường này có thể trợ giúp thiên kiêu hạng nhất phi thăng, giúp hắn trở thành tồn tại như thần tiên”.
“Có công năng đó sao? Có lẽ khả năng không cao”, Trần Chiến cảm giác như đang nghe thiên thư, nhíu mày nói.
“Bây giờ xem ra chưa chắc đã không có khả năng đó!”, Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, ý cậu là…”.
“Thiên kiêu hạng nhất phong tỏa núi đã là quyết định được ăn cả ngã về không. Nếu hắn không nắm chắc mình có thể đối phó với chính phủ Long Quốc thì chắc chắn sẽ không làm như vậy. Tôi đề nghị hãy tập trung binh lực có thể triệu tập của Long Quốc hiện nay, toàn lực tấn công Thánh Sơn, nhất định phải tấn công Thánh Sơn trong thời gian ngắn nhất, không thể cho thiên kiêu hạng nhất cơ hội nghỉ lấy sức. Nếu như có thể giải quyết được Thánh Sơn trong thời gian ngắn, bắt sống thiên kiêu hạng nhất, vậy thì mọi thứ sẽ không sao. Nếu không thể… tôi lo rằng võ trường đó thật sự có thể giúp thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành thần, một khi hắn đạt đến trình độ đó, e rằng Long Quốc… sẽ gặp tai ương!”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Trần Chiến sợ hãi, đầu óc trống rỗng.
“Nghiêm trọng… vậy sao?”, ông ta lắp bắp.
“Chỉ sẽ nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều!”.