Dưới tác dụng của thế lực Dương Hoa, chuyện ở quảng trường không được báo chí đưa tin, tin tức trên mạng cũng bị ngăn chặn, do đó chuyện này không nổi lên sóng gió gì.
Cô gái được Tào Tùng Dương phái người đưa ra khỏi Giang Thành, quay về Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính thì cầm Thiên Phương Thần Thạch vội vàng đi nghiên cứu.
Liên quan đến Thiên Phương Thần Thạch, Lâm Chính cũng chỉ mới đọc trong sách, anh cũng chưa từng tiếp xúc với Thiên Phương Thần Thạch thật sự.
Không ngờ lần này lại có thể lấy được thần vật như vậy!
Đúng là tạo hóa trêu người.
“Từ Chính! Từ Chính!”.
Lâm Chính chạy vào phòng nghiên cứu của Học viện Huyền Y Phái, lớn tiếng gọi.
“Chủ tịch Lâm, sao vậy?”.
Từ Chính đang ở trước kính hiển vi không khỏi giật mình, ngẩng đầu hỏi.
“Từ Chính, mau phân tích viên đá này cho tôi, tôi cần biết thành phần của nó, hơn nữa anh có thể phục chế viên đá thế này hay không? Nhanh!”, Lâm Chính đưa Thiên Phương Thần Thạch cho anh ta, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Lâm, việc này gấp lắm sao? Người của đoàn đội tôi đã nghỉ hết rồi, anh cũng biết mà, cường độ công việc lần trước quá cao, bọn họ quá sức rồi”, Từ Chính nhận lấy đá, vừa quan sát vừa thận trọng hỏi.
“Gọi điện thoại cho họ mau mau quay lại, nói bọn họ quay về làm, lương tăng gấp năm!”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ gọi bọn họ về!”.
Từ Chính lên tinh thần, lập tức hô to, sau đó đưa đá đến chỗ kính hiển vi.
Mặc dù đoàn đội của bọn họ rất ưu tú, nhưng làm nghiên cứu đều là vì tiền. Nếu vì lý tưởng, bọn họ đã đến viện nghiên cứu của Chính phủ Long Quốc làm việc, đâu cần phải cống hiến cho Lâm Chính?
Vì vậy, đối với những nhân viên như Từ Chính, tình cảm đều là hư ảo, tiền mới là thực tế.
Từ Chính đặt Thiên Phương Thần Thạch dưới kính hiển vi quan sát, một lúc sau, sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng nói với người bên cạnh: “Hãy chuyển thông tin quan sát được qua máy tính, tiến hành phân tích số liệu!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức thao tác với máy móc.
Lâm Chính đứng bên chờ đợi.
Cứ vậy qua bốn mươi phút, Từ Chính cầm một tờ giấy đầy những kí hiệu kỳ quái lên xem, vẻ mặt vô cùng khoa trương, lúc kinh hãi lúc ngạc nhiên, dường như thấy được thứ gì đó rất ghê gớm.
“Từ Chính, thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, đá này là anh lấy được từ đâu?”, Từ Chính hỏi.
“Cái này anh đừng quan tâm, nói tôi biết rốt cuộc anh có thể phục chế thứ này không?”, Lâm Chính hỏi.
“E là… không được”, Từ Chính lắc đầu: “Thứ này không phải thứ ở Trái Đất chúng ta, nếu tôi đoán không lầm, nó là một thiên thạch!”.
“Thiên thạch?”.
“Đúng, hơn nữa lịch sử đá này cực kỳ sâu xa, có thể vượt qua trăm triệu năm, còn dài hơn số tuổi của Trái Đất”.
“Thế à?”, Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên.
“Chủ tịch Lâm, đây là bảo vật có giá trị trên trời, hơn nữa dường như bên trong nó có vật chất mang tính phóng xạ tương tự như bức xạ, có thể tỏa ra một loại năng lượng nào đó cuồn cuộn không dứt. Nhưng lạ là loại năng lượng đó vô hại với cơ thể người. Tuy nhiên, trước mắt cũng không phân tích được vật chất đó có tác dụng gì”, Từ Chính nhíu mày.
Lâm Chính cười nhẹ: “Vật chất này rất có ích cho việc luyện dược. Từ Chính, anh có thể phỏng chế được loại vật chất mang tính phóng xạ đó không?”.
“Chuyện đó… được thì cũng được, nhưng mà… hiệu quả sẽ kém hơn nhiều!”, Từ Chính đáp.
“Vậy cũng được”, Lâm Chính cười nói: “Anh hãy cho đoàn đội của anh làm việc ngày đêm, phỏng chế loại vật chất đó, tất cả phí nghiên cứu sẽ do Dương Hoa chi ra, nghe rõ chưa?”.
“Được!”.
…
Tiếng động cơ xe ô tô vang lên giữa núi.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe màu đỏ dừng dưới chân núi.
Cô gái khóc hu hu chạy xuống xe, một mình đi vào sâu trong núi.
Cũng không biết cô gái chạy đi bao lâu, vài bóng người màu đen bỗng xuất hiện chặn đường cô gái.
Mấy bóng người đó liếc nhìn cô gái, thấy chỉ có một mình cô ta, mơ hồ đoán được điều gì, lập tức trầm giọng nói: “Đi theo tôi!”.
Cô gái gật đầu.
Theo sự dẫn đường của nhóm người này, cô gái đến một đại điện xương trắng.
Đại điện này được tạo thành từ xương, có xương thú cũng có xương người.
Phía trên đại điện có một người đàn ông với nụ cười thường trực trên mặt.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, híp mắt nhìn cô gái.
“Xích Linh bái kiến An Huyền đại nhân!”, cô gái quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.
“Xích Linh, sư phụ cô đâu?”, An Huyền mỉm cười hỏi.
“Sư phụ… chết rồi!”, cô gái gào khóc.
“Thế sao? Thế thì thật đáng tiếc, sư phụ cô là ma y số một Thiên Ma Đạo, vậy mà lại chết thảm ở Giang Thành… Xem ra thần y Lâm khó giải quyết hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!”, An Huyền khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt lại không phai đi.
Hắn nhìn cô gái, lại hỏi: “Vậy còn Thiên Phương Thần Thạch đâu?”.
“Cũng… cũng rơi vào tay thần y Lâm…”, cô gái hơi rụt rè nói.
“Vậy các người đúng là đã làm một chuyện không thể tha thứ!”, An Huyền lắc đầu, sau đó mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại lóe lên sát cơ nồng đậm.
Cô gái sợ đến mức quỳ rạp xuống, cơ thể run rẩy điên cuồng, không dám ngẩng đầu, nói: “An Huyền đại nhân, tôi… tôi muốn gặp đạo chủ! Tôi có chuyện muốn bẩm báo với đạo chủ!”.
“Sư tôn đang bế quan, không gặp ai cả, cô có việc gì nói với tôi cũng được”, An Huyền mỉm cười trả lời.
“Không… Không được… An Huyền đại nhân, chuyện này thuộc hạ phải đích thân nói với đạo chủ, là chuyện liên quan đến thần y Lâm, thần y Lâm dặn thuộc hạ nói với đạo chủ. Nếu không thể đích thân bẩm báo cho đạo chủ, Xích Linh… không dám nói!”, giọng cô gái run run.
An Huyền nhíu mày.
Hắn biết vì sao cô gái này không chịu nói cho hắn, vì cô ta lo rằng nói rồi hắn sẽ giết chết cô ta.
“Đám Mị Ma các người ai ai cũng giỏi tính kế thật! Bản thân mình vô dụng không làm được gì, chỉ có thể dựa vào chút mưu kế đó, các người cũng xứng được gọi là ma? Nực cười! Nực cười! Nhưng thôi được, nếu đã vậy, cô về nghỉ ngơi trước đi, đợi đạo chủ xuất quan, tôi sẽ phái người đi gọi cô!”.
“Vâng! Thuộc hạ… Thuộc hạ cáo lui”.
Cô gái run lẩy bẩy, dè dặt bước từng bước rời khỏi đại điện.
An Huyền lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô gái, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
Lúc này, một người của Thiên Ma Đạo chạy vào đại điện.
“Bẩm đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, tất cả đội ngũ đều đã tập kết hoàn tất, mời đại nhân điểm binh”.
“Không cần đâu, nếu đã chuẩn bị đủ cả thì lập tức xuất phát đi!”.
An Huyền quay cổ, nụ cười trên mặt dần trở nên dữ tợn.
“Nếu đám vô dụng đó đã không giải quyết được thần y Lâm thì hãy để tôi giải quyết, thuận tiện diệt trừ những kẻ thấp kém cả gan đối đầu với Thiên Ma Đạo, để người đời đều biết Thiên Ma là không thể xâm phạm!”.
“Tuân lệnh!”.