An Huyền kinh ngạc, mắt trừng to.
Lâm Chính lại không sao?
Sao có thể?
Đòn tấn công mạnh như vậy đổi lại là An Huyền đã chết không chỗ chôn thân từ lâu, nhưng nhìn Lâm Chính đi ra khỏi đống bụi bặm, toàn thân không có thương tích gì, cứ như chẳng có gì xảy ra.
Thật đáng sợ!
Rốt cuộc người này… có thực lực thế nào?
“An Huyền đại nhân, khi xưa chồng tôi giao đấu với người này, tôi cũng tận mắt chứng kiến độ mạnh xác thịt của hắn. Chồng tôi dùng đan dược do đạo chủ đưa cho để cường hóa xác thịt, nhưng cũng không thể phá được máu thịt của hắn. Sợ rằng độ mạnh xác thịt của người này đã vượt qua cơ thể võ thần!”.
Lạc Đàm Hoa run rẩy nói.
“Vượt qua cơ thể võ thần thì đã sao? Hôm nay tôi nhất định phải chém hắn thành nghìn mảnh, chết không chỗ chôn thân!”.
An Huyền lộ vẻ dữ tợn, gào lên: “Mau đánh thức tất cả quỷ đầu ma! Giết chết người này! Giết chết hắn!”.
“Tuân lệnh!”.
Lạc Đàm Hoa lập tức giơ một lá cờ đen lên: “Đánh thức tất cả quỷ đầu ma!”.
“Vâng!”.
Người của Thiên Ma Đạo từ bốn phương tám hướng đồng loạt hưởng ứng, lấy đan dược từ trên người ra nhét vào miệng của quỷ đầu ma đang ngủ say.
Số quỷ đầu ma này là sản phẩm sau khi hiến tế của người Thiên Ma Đạo. Bọn họ được thuật pháp của đạo chủ tăng cường, giết người quá mức khiến ý thức bị ăn mòn, không còn cảm xúc, trở thành công cụ giết người không có tình cảm.
Để giữ bọn họ ổn định, An Huyền đã cho bọn họ dùng đan dược rơi vào trạng thái ngủ say, giấu tất cả bọn họ ở trong này.
Bây giờ muốn gọi bọn họ dậy đương nhiên phải dùng thuốc.
“Ba mươi nghìn quỷ đầu ma giết một thần y Lâm, đừng nói thân xác hắn vượt qua cơ thể võ thần, dù hắn có là đại la kim tiên thì hôm nay cũng phải chết ở đây!”.
An Huyền cười dữ tợn, trong mắt tràn ngập vẻ sâu xa và đắc ý.
Hắn tin rằng hôm nay Lâm Chính sẽ chết chắc.
Trong lịch sử Thiên Ma Đạo chưa từng cho nhiều quỷ đầu ma ra quân như vậy.
Mỗi một quỷ đầu ma đều dựa vào việc giết người để hiến tế thành công. Lúc trước Thiên Ma Đạo âm thầm phát triển, không dám làm quá lộ liễu. Nếu tàn sát quá nhiều, chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của chính phủ Long Quốc, cho nên số lượng quỷ đầu ma cũng không nhiều.
Nhưng lần này thì khác.
Để hiến tế thành công ba mươi nghìn quỷ đầu ma, Thiên Ma Đạo không những tấn công thôn trấn thành phố của Long Quốc, mà còn tiêu diệt mười mấy tông môn, tàn sát toàn bộ người của những tông môn này.
Ba mươi nghìn quỷ đầu ma này có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo.
Xem thần y Lâm làm sao chống đỡ!
An Huyền nhếch khóe miệng, trong mắt tràn ngập sự nham hiểm.
Nhưng hắn đợi một lúc, xung quanh yên lặng khác thường.
An Huyền ngạc nhiên nhìn quanh, vẻ mặt hơi khó coi.
“Quỷ đầu ma đâu? Vì sao không nghe động tĩnh của bọn chúng?”.
“Các người chưa cho bọn chúng uống thuốc sao?”.
Lạc Đàm Hoa cũng ý thức được điều không ổn, quát hỏi.
“Đại nhân, chúng tôi đã cho họ uống thuốc nhưng… bọn họ không tỉnh lại…”, có người không nhịn được hét lên.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là thuốc mê quá mạnh? Mau cho bọn họ dùng thêm thuốc giải!”.
An Huyền sốt ruột nói.
Những người khác vội vàng làm theo.
Nhưng… kết quả làm bọn họ ngạc nhiên…
Cho dù đã dùng thuốc gấp đôi, đám quỷ đầu ma kia vẫn không tỉnh lại, tất cả đều ngủ say, giống như đã chết, không có bất cứ phản ứng gì.
“An Huyền đại nhân, đám quỷ đầu ma không tỉnh lại!”.
“Thuốc không có tác dụng gì cả!”.
“Làm sao đây? Đại nhân, chúng tôi… chúng tôi không biết phải làm gì”.
“Làm thế nào mới được”.
Đám ma nhân bàng hoàng bất an.
“Không thể nào!”.
An Huyền hoảng loạn, không dám tin.
Lạc Đàm Hoa bàng hoàng nhìn về phía Lâm Chính, dường như ý thức được gì đó, vội vàng hét lên: “An Huyền đại nhân, mau rút lui! Mau rút lui!”.
An Huyền không ngốc, lập tức quay đầu chạy về phía Thiên Ma Đạo.
Nhưng hắn vừa mới cất bước.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên ngăn trước mặt An Huyền.
“Tỉnh đường chủ?”.
An Huyền ngạc nhiên.
Một giây sau.
Vèo!
Tỉnh Duyên Hà bóp cổ An Huyền.
An Huyền không kịp đề phòng bị bóp chặt cổ, muốn động đậy cũng không được…
Lạc Đàm Hoa thoáng chốc hiểu ra, sắc mặt trắng bệch.
Bẫy rập!
Người trúng bẫy là bọn họ!
Cô ta không nghĩ ngợi gì, quay đầu bỏ chạy.
An Huyền bị bóp chặt cổ vô cùng đau khổ, mắt mở to.
“Ông… Ông làm gì vậy… Tỉnh đường chủ?”.
Giọng An Huyền run rẩy, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tỉnh đường chủ”.
“Tỉnh Duyên Hà” ở trước mặt hắn khàn giọng nói, sau đó đưa tay kéo phần da cổ mình xuống.
Soạt.
Gương mặt của Tỉnh Duyên Hà đột nhiên biến dạng méo mó, những lớp bùn giống như thịt thối rữa đắp trên mặt ông ta.
“Đây là… dịch dung?”.
An Huyền sửng sốt.
“Tỉnh Duyên Hà của anh ở đây này”.
Lúc này, Lâm Chính ném chiếc bọc trong tay sang.
Trong bọc rơi ra một đầu người đầm đìa máu, chính là đầu của Tỉnh Duyên Hà.
“Cái gì?”.
An Huyền há hốc miệng, hết sức sửng sốt.
Lúc này hắn mới hiểu được mọi chuyện.
Hóa ra bắt đầu từ Tỉnh Duyên Hà, mọi thứ đã là một cái bẫy!
Mọi chuyện đều là âm mưu của Lâm Chính.
Lâm Chính cố tình sai người giả mạo Tỉnh Duyên Hà, dẫn dụ An Huyền ra ngoài, mai phục giết chết.
Số quỷ đầu ma đó cũng là Lâm Chính động tay động chân!
Thuốc giải không có hiệu quả, tất cả quỷ đầu ma vẫn đang ngủ say.
An Huyền nhớ lại Tỉnh Duyên Hà từng đề nghị đi xem quỷ đầu ma, nói là muốn kiểm tra sức chiến đấu của Thiên Ma Đạo hiện nay.
Chắc chắn lúc đó tên Tỉnh Duyên Hà giả mạo này đã động tay động chân với quỷ đầu ma…
“Hèn hạ!”, An Huyền gào lên.