Trong võ trường còn có người sao?
Và... hắn ta sắp ra ngoài?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững sờ và ngây người nhìn về phía võ trường.
Những người lính cũng dừng lại.
Không phải họ muốn dừng lại, mà là khí thế tràn ra từ võ trường quá kinh người.
Đột nhiên có thứ gì đó làm dịu đi sự giận dữ, hận thù và tranh chấp trong lòng họ, khiến trái tim họ trở nên yên bình một cách khó hiểu.
Thật là kỳ diệu.
Tất cả các hiện tượng kỳ lạ lần lượt xảy ra khiến mọi người cảm thấy hơi lo sợ.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn chằm chằm về phía đó.
Hắn ta biết rằng đối phương sắp xuất hiện.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, mọi thứ bên ngoài dường như cũng đang bị người bên trong đó quan sát.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại.
Nhưng chỉ ba giây trôi qua.
Đoàng!
Toàn bộ võ trường đột nhiên nổ tung, sau đó một đạo thần quang phóng lên trời, hóa thành một đường vòng cung, hướng rơi về phía bên đó.
"Cẩn thận!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lên.
Thiên kiêu hạng nhất cũng giật mình và nhanh chóng rút lui.
Bùm!
Đạo thần quang rơi xuống và đáp xuống vị trí mà thiên kiêu hạng nhất vừa đứng.
Trong khoảnh khắc, đừng nói là Thánh Sơn, ngay cả mấy ngọn núi xung quanh Thánh Sơn cũng rung chuyển.
Xung quanh đầy bụi và đá, như thể một vị thần vừa xuất hiện trên thế giới.
Các binh sĩ vô cùng lo lắng, lùi lại liên tục, đầu như sắp nổ tung.
Ai đây? Tại sao anh ta có thể có sức mạnh không thua gì thiên kiêu hạng nhất?
Lẽ nào Thánh Sơn vẫn còn kẻ nào khác?
Trong lòng những người chiến sĩ như đống tro đã tàn, mặt tái nhợt vì kinh hoàng.
Một mình thiên kiêu hạng nhất đã khiến họ khổ sở, máu chảy thành sông. Nếu còn có một kẻ khác như vậy ... thì họ thà hạ vũ khí đứng yên tại chỗ chờ chết cho xong.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đám bụi.
Thiên kiêu hạng nhất cũng đang chăm chú nhìn.
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào đó.
Ước chừng mười giây sau, bụi mù dần dần rơi xuống đất, một bóng người lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
"Lâm thần y!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ là người đầu tiên nhận ra người vừa tới và ngay lập tức la lên thất thanh.
Đôi mắt đang nheo lại của Vạn Kình Tùng đột nhiên mở to, cả người trở nên hưng phấn.
Thiên kiêu hạng nhất dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: "Kẻ cướp đoạt thiên địa linh khí của tao... chính là mày sao?"
"Cướp đoạt thiên địa linh khí? Chủ thượng, việc này. . . chuyện gì đang xảy ra vậy?", người phụ nữ áo đỏ vội vàng tiến lên, run giọng hỏi.
"Con tiện nhân vô dụng này! Vẫn không hiểu sao? Lâm thần y này nhân cơ hội lẻn vào nơi phi thăng, cũng lén lút ở trong đó tu luyện! Hắn dám hấp thụ thiên địa linh khí mà tôi dày công thu thập! Hại cho sức mạnh của tôi sau khi phi thăng bị giảm đáng kể!" thiên kiêu hạng nhất nghiến răng gầm gừ.
"Cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ cả kinh, sửng sốt một hồi rồi run rẩy nói: "Không thể nào! Chủ thượng! Tuyệt đối không thể nào! Thuộc hạ một mực bảo vệ tốt võ trường, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. . . "
"Vậy giải thích thế nào về việc hắn xuất hiện ở trong võ trường?" thiên kiêu hạng nhất hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ á khẩu.
Đột nhiên, cô ta tựa hồ nghĩ ra điều gì, run giọng nói: “Chẳng lẽ... cái gọi là lựu đạn gây choáng lúc trước quân đội Long Tổ dùng để tấn công ngọn núi đã tạo thành một lỗ thủng trên kết giới của võ trường. Nhân lúc đó hắn đã lẻn vào?"
"Lựu đạn gây choáng của quân đội Long Tổ đã là cái gì? Làm sao có thể xé rách kết giới do tôi tự mình bố trí? Hắn mới là người xé rách kết giới kia, sau đó lợi dụng lúc lựu đạn làm rung chuyển cả Thánh Sơn khiến các người hoảng loạn để xé nát kết giới và lẻn vào ăn cắp thành quả tu luyện của tôi! Đây mới là sự thật!" thiên kiêu hạng nhất tức giận nói.
"Hoá ra. . . là như vậy. . . " người phụ nữ áo đỏ cả kinh, sau đó quỳ sụp xuống mặt đất, khóc nói: "Chủ thượng, thuộc hạ đáng chết, xin hãy trừng phạt tôi. . . "
"Mẹ kiếp, nếu như là lúc trước thì tôi đã lột da rút gân cô rồi. Nhưng hiện giờ là tình huống đặc biệt, tạm thời không trừng phạt cô! Đứng dậy chờ tôi giết kẻ này rồi nói tiếp!”
"Tạ ơn chủ thượng..."
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng dậy với vẻ mặt nhợt nhạt.
"Kỳ thực cũng không đến nỗi phiền phức như vậy, kẻ này mặc dù trộm thành quả tu luyện của tôi, nhưng hắn ở trong võ trường không lâu. Kể từ khi quân đội Long Tổ tấn công núi tới nay cũng không nổi một ngày. Nói cách khác, lần này hắn chỉ ở trong võ đài một ngày, một ngày không đủ để phi thăng, tuy rằng thực lực của hắn có tăng lên, nhưng chênh lệch với tôi vẫn quá lớn. Tôi muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay" thiên kiêu hạng nhất bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá”, người phụ nữ áo đỏ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính đưa mắt nhìn Vạn Kình Tùng bị bắt ở đằng xa, sau đó lại nhìn xung quanh.
Nhìn thấy xác chết của những người lính rải khắp nơi trên núi, đồng tử của anh đột nhiên co lại rồi lại giãn ra vô số lần.
Một lúc lâu, anh cất giọng khàn khàn hỏi:
"Những người này. . . đều do mày giết?"