“Nhanh lên! Mau trải thảm đỏ!”.
“Ông Từ! Ông còn ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi hết người ở đây đi! Điện chủ đại nhân sắp đến rồi!”.
“Long Nhất, Tiểu Ngải! Mau đi chuẩn bị hoa lễ!”.
Châu Mặc đứng ở cổng, cuống đến nỗi đầu đầy mồ hôi, không ngừng chỉ huy đám Tử Long Nhất sắp xếp, còn yêu cầu Từ Thiên tạm thời cấm người qua lại ở cổng.
Sắc mặt Từ Thiên hơi trầm xuống, nhíu mày nhìn Châu Mặc nói: “Cậu Châu Mặc, học viện Huyền Y Phái chúng tôi là cơ quan y tế nghĩa vụ, hầu hết người đến đây là để khám bệnh, cậu bảo tôi phong tỏa cổng thì người bệnh vào sao được? Nếu người bệnh ở ngoài gặp tình trạng khẩn cấp thì bác sĩ ra ngoài sao được?”.
“Nhưng nếu làm không đúng tiêu chuẩn, điện chủ tức giận trách tội thì phải ăn nói làm sao?”.
Châu Mặc đau đầu nói.
Anh ta cũng biết làm vậy là thiếu suy nghĩ.
Chỉ là điện chủ Tử Long Điện cái gì cũng tốt, mỗi cái hơi coi trọng thể diện. Hôm nay Lâm Chính không đích thân ra cửa đón tiếp, nếu còn không đón tiếp long trọng thì chắc chắn sẽ khiến bà ta phản cảm.
Đến lúc đó xảy ra chuyện gì ồn ào thì đám Châu Mặc cũng không cảm thấy vui vẻ.
Dù sao bọn họ cũng muốn tiếp tục ở lại học viện Huyền Y Phái để lấy lợi ích nữa.
Từ Thiên không làm theo lời Châu Mặc nói, ông ta chắc chắn nếu Lâm Chính ở đây thì cũng sẽ có thái độ như mình, nên chỉ phẩy tay: “Tôi sẽ bảo các lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa ra đón tiếp, những chuyện khác thì miễn đi”.
“Ơ…”
Châu Mặc sửng sốt, cuối cùng bất lực thở dài.
Đúng lúc này, một chiếc xe con Lincoln bản dài màu đen dừng ở cổng học viện.
Sau đó mấy người mặc bào đen, vóc dáng cao to vội vàng xuống xe, mở cửa chiếc xe ở chính giữa. Một người phụ nữ mặc bào tím, dáng vẻ còn xinh đẹp bước xuống.
Người đi đường đều quay sang nhìn bà ta với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Dù là dung mạo hay khí thế của người phụ nữ đều vô cùng thu hút.
“Đây là đến dự tiệc sao?”.
Nhan Khả Nhi cũng bị kéo đi đón tiếp thì thầm.
“Suỵt, Khả Nhi, đừng nói lung tung, để bà ta nghe thấy lại rắc rối”.
Tần Bách Tùng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Bây giờ Nhan Khả Nhi đi theo Tần Bách Tùng học tập y thuật, ông ta cũng có ý truyền hết y bát của mình cho Nhan Khả Nhi. Vốn dĩ ông ta cũng không muốn đến những buổi chào đón kiểu này, nhưng đúng lúc đang rảnh rỗi nên đến xem sao.
“Mẹ!”.
Châu Thời Vận bước mấy bước tới, quỳ xuống trước mặt điện chủ Tử Long Điện, cung kính hành đại lễ.
“Đứng lên nói đi”.
Điện chủ Tử Long Điện bình thản nói, sau đó nhíu mày nhìn xung quanh, cực kỳ không vui: “Chuyện này là thế nào? Sao nơi này lại lộn xộn thế?”.
“Việc này… Mẹ, đây là viện y, không tiện phong tỏa để đón tiếp mẹ, mong mẹ tha lỗi”.
Châu Thời Vận nặn ra một nụ cười nói.
“Chẳng phải đây là địa bàn của thần y Lâm sao? Không tiện? Mẹ thấy là cậu ta không muốn thì có! Dám khinh thường bổn điện chủ như vậy! Đáng chết!”.
Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng hừ một tiếng.
“Mẹ hãy nguôi giận, mẹ hãy nguôi giận!”.
“Ai là thần y Lâm?”.
Điện chủ Tử Long Điện lại trầm giọng hỏi.
“Ừm…”
Châu Thời Vận không biết nên trả lời thế nào.
“Sao? Lẽ nào bổn điện chủ đích thân đến đây mà cậu ta còn không ra đón tiếp?”.
Điện chủ Tử Long Điện nổi giận, khuôn mặt như phủ sương.
“Mẹ! Thực ra thần y Lâm rất kính trọng mẹ, nhưng anh ta… trước đó đấu với người của Ma La Thiên bị thương, nên không tiện ra đón… Mẹ hãy nguôi giận, nguôi giận…”
Châu Thời Vận vội giải thích.
Nghe thấy thế, sắc mặt của điện chủ Tử Long Điện mới dịu đi một chút, lạnh lùng nói: “Nếu không nể tình cậu ta từng cứu con, thì hôm nay bổn điện chủ nhất định phải hỏi tội cậu ta!”.
“Mẹ nói phải ạ…”
“Nhưng đây cũng không phải là lý do, lần này bổn điện chủ đến cũng là có chuyện muốn nói với cậu ta. Các con mau gọi cậu ta đến gặp mẹ! Không được chậm trễ!”.
“Việc này… vâng thưa mẹ…”