Mọi người nghe thấy âm thanh này thì đều kinh ngạc nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Kiều Bất Dịch và người của ông ta tiến lên, đứng chắn giữa Lâm Chính và Thu Tẩm Nhiễm.
"Kiều phó tướng quân?"
Trong mắt Thu Tẩm Nhiễm lộ ra vẻ khó chịu, cô ta nghiến răng, gằn giọng chất vấn.
"Thu đại nhân, xin đừng nóng vội".
Kiều Bất Dịch nghiêm giọng nói, sau đó lại quay sang nói với Lâm Chính: "Lâm thần y, theo thỏa thuận, chúng tôi phải giao toàn bộ những trang bị này cho cậu, nhưng tôi muốn hỏi ngoài trang bị ra thực sự không thể thay bằng thứ gì khác sao?"
"Kiều phó tướng muốn nói gì?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
"Chúng tôi hy vọng có thể thay thế trang bị bằng thứ khác, như vậy được chứ?"
"Những thứ khác? Tôi còn phải xem nó là gì. Nếu tôi không có hứng thú, tất nhiên sẽ không có tác dụng".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Kiều phó tướng quân trầm mặc một lát, lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính khá tò mò nên cầm chiếc túi nhỏ mở ra xem.
Anh thấy bên trong túi là một thứ bụi gì đó màu hồng tím.
Những hạt bụi này nhìn rất đẹp, sáng và phát ra huỳnh quang, lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính nhìn thấy thứ này, anh lập tức đưa ngón tay chạm vào một chút, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Lâm Chính đột ngột thay đổi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn thứ bụi này.
"Đây... đây là gì vậy?"
Anh hỏi mà giọng lạc cả đi.
"Lâm thần y, cậu không nên hỏi, tôi cũng hy vọng cậu sẽ không hỏi nhiều".
Kiều Bất Dịch đáp.
"Kiều phó tướng quân, ông đang nghĩ gì thế? Những thứ này là bí mật tuyệt đối của Đại hội chúng ta, không được để người ngoài biết. Vậy mà ông rốt cuộc... lại giao thứ này cho hắn? Ông bị điên à?"
Đôi mắt của Thu Tẩm Nhiễm mở to và cô ta gầm gừ giận dữ.
"Thu đại nhân, sự việc đã đến nước này, tôi không thể làm gì khác được. Nếu Lâm thần y yêu cầu tất cả chúng ta giải giáp và vấn đề này đến tai Đại hội thì tất cả chúng ta sẽ coi như xong. Việc cách chức là không thể tránh khỏi. Chỉ sợ trong tình huống nghiêm trọng hơn sẽ bị phế cả tu vi, cô mong mọi chuyện sẽ thành ra như vậy sao?”
Kiều Bất Dịch lạnh lùng đáp.
"Tôi..."
Thu Tẩm Nhiễm há miệng, sau đó tức giận nói: “Tôi không tin Đại hội lại tuyệt tình như vậy. Những năm qua, tôi đã nỗ lực vì Đại hội và đạt được nhiều thành tựu to lớn. Cho dù lần này thất bại, Đại hội cũng sẽ không thể vì một lần lầm lỡ mà xóa sạch hết mọi chiến công của tôi trước đó!"
"Nhưng nếu việc lần này bại lộ thì danh tiếng của Đại hội phải làm sao? Chắc cô cũng biết, những người trong Đại hội quý trọng nhất chính là thể diện. Nếu bọn họ không giết gà dọa khỉ thì sau này làm sao có thể tiếp tục lãnh đạo Đại hội? E rằng cô không biết, những kẻ đó mới là những kẻ tàn nhẫn nhất! Họ luôn miệng nói rằng mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, nhưng có thực sự bình đẳng không?"
Kiều Bất Dịch lắc đầu.
Những lời này đã chạm đến tâm can Thu Tẩm Nhiễm.
Quả thực, nếu bọn họ thật sự bàn giao toàn bộ trang bị, đó sẽ không phải là tổn thất lớn, nhưng sẽ là một nỗi nhục.
Những người coi trọng thể diện trong Đại hội sao có thể dễ dàng tha cho Thu Tẩm Nhiễm?
“Nhưng nếu chúng ta đưa thứ này cho hắn thì chúng ta nên giải thích thế nào với Đại hội?”
Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng hỏi.
"Không cần phải giải thích gì cả".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói: "Đây là mức tiêu thụ bình thường của chúng ta. Một túi bột Tử Thiên chỉ là mức tiêu thụ bình thường của chúng ta trong một tuần. Tuần sau tôi sẽ viết báo cáo phê duyệt, có gì lạ đâu?"
"Vậy... được rồi".
Thu Tẩm Nhiễm thở dài và không nói gì thêm.
Sau đó Kiều Bất Dịch đưa mắt nhìn Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, cậu có hài lòng với thứ này không?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.
"Ông có thể cho tôi bao nhiêu?"
Lâm Chính thở hắt ra, ánh mắt như ngọn đuốc, trầm giọng hỏi lại.
“Tất cả chúng tôi có bao nhiêu thì cho cậu bấy nhiêu!”
Kiều Bất Dịch mỉm cười đáp.