Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Sinh Đao chứa khí tức sinh mệnh vô tận, sức sống trên thanh đao dạt dào, sử dụng lên người bị thương có thể giúp người bị thương tái sinh xương máu, lập tức hồi phục.

Đây vốn là một thanh đao thiện lành.

Dùng nó để giết người?

Có khác nào trò cười cho thiên hạ?

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến điều đó, cầm đao chém.

Trường đao trắng như tuyết tạo thành đường cong quỷ dị, đao khí dâng tràn.

Diệp Viêm lộ vẻ nghiêm túc.

Mặc dù thanh đao này không tạo thành sự uy hiếp nào đối với hắn, hắn cũng không cảm nhận được khí ý hủy diệt hay sức mạnh phi thăng nào trên đao này, nhưng hắn không dám đỡ nó, mà là tránh né mang tính tượng trưng.

Hắn không hiểu vì sao Lâm Chính lại vung cây đao tràn ngập sinh cơ này về phía mình.

Chắc chắn có mục đích gì đó!

Nhưng ngay cả Diệp Viêm cũng chưa chắc có thể hiểu được.

Khả năng chữa lành của Thiên Sinh Đao cực kỳ đáng sợ, sức mạnh phi thăng mà nó tiêu hao cũng mạnh đến mức khiến người ta phát run.

Nếu nội lực không đủ hùng hậu, e là chưa dùng được bao nhiêu lần đã mệt đến mức ngã quỵ.

Binh khí tốn sức mà lại không thể ra đòn chí mạng, trừ khi đầu óc có vấn đề, không thì ai lại đem nó ra giết người?

Diệp Viêm vừa tránh né vừa suy nghĩ mục đích thật sự của Lâm Chính.

Đúng lúc này.

Vù!

Lưỡi đao của Thiên Sinh Đao đột nhiên chém vào eo hắn.

Trong nháy mắt, Diệp Viêm cảm thấy một dòng chảy ấm áp dâng lên từ phần lưng, khôi phục vết thương không nhiều trên người mình, đồng thời giúp khí mạch trong cơ thể trở nên đầy ắp, cả người phấn chấn tinh thần hơn.

Diệp Viêm sa sầm mặt, ra tay đánh về phía Lâm Chính.

Hắn không tránh né nữa mà dùng nắm đấm tấn công, đánh vào chỗ hiểm yếu của Lâm Chính.

Sau mấy lần đánh giết, Diệp Viêm trúng phải mấy đao, Lâm Chính thì lùi về sau, nội thương lại quay trở lại.

Anh ngã ra đất, sau đó một tay cầm đao chống mặt đất, chậm rãi đứng dậy.

Nội tạng trong người anh bị Diệp Viêm khuấy nát lại khôi phục.

“Mày đang giết tao đấy à?”.

Diệp Viêm hờ hững hỏi.

“Chẳng lẽ tao lại chúc thọ mày hay sao?”.

Lâm Chính cầm đao chậm rãi bước tới.

Diệp Viêm nhìn vết thương lành lại, không lên tiếng, nhảy vọt lên lao về phía Lâm Chính.

Lần này hắn sử dụng hết sức lực, đẩy tốc độ lên cực hạn.

Lâm Chính vội vàng cầm đao chém, nhưng tốc độ không theo kịp Diệp Viêm.

Diệp Viêm trúng một đao, Lâm Chính cũng phải trúng năm sáu quyền.

Không lâu sau, nội tạng của Lâm Chính bị đánh tan nát, cả người ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

Vù!

Trên người anh lại xuất hiện những vòng ánh sáng kỳ diệu, giống như đang khôi phục nội tạng.

Diệp Viêm lập tức lao về phía Lâm Chính, nhân lúc vết thương của anh chưa lành, hai tay giống như rắn đánh lên người Lâm Chính.

Lâm Chính chém Thiên Sinh Đao, nhưng Thiên Sinh Đao không có lực sát thương nào.

Ngược lại, chiêu của Diệp Viêm vô cùng huyền ảo.

Mỗi lần tay hắn đánh tới, trên bầu trời lại có nhiều châm đủ màu sắc rơi xuống.

Chúng giống như được sự chỉ dẫn từ động tác của Diệp Viêm, không ngừng đâm về phía Lâm Chính.

Mọi người nhìn bầu trời không ngừng có ánh sáng đủ màu rơi xuống, cơ thể Lâm Chính theo đòn tấn công của Diệp Viêm cũng trở nên rực rỡ sống động, tỏa sáng vạn trượng.

“Lâm Chính, tuy thân xác mày mạnh, khả năng chữa lành vô địch, nhưng không có nghĩa mày có cơ thể bất tử!”.

“Hãy xem tao phá nát xác thịt của mày, mài mòn tất cả mọi thứ của mày!”.

Diệp Viêm quát to, sau đó nhảy vọt lên, đánh tới Lâm Chính cả người sáng rực kia từ xa.

Vù!

Một cột sáng xông thẳng lên trời tỏa ra từ trên người Lâm Chính.

“A!”.

Trong cột sáng, Lâm Chính kêu lên đau đớn, giống như chịu phải sự giày vò vô tận.

Máu thịt của anh dần dần tan biến trong cột sáng, tứ chi hóa thành tro bụi, da thịt đầu và thân cũng bắt đầu bị ăn mòn.

Cột sáng kéo dài khoảng năm giây mới kết thúc.

Đợi cột sáng tan đi, Thiên Sinh Đao đã rơi xuống đất.

Mọi người đều chăm chú nhìn sang, lúc này bộ dạng của Lâm Chính thê thảm đến mức nào.

Hai tay hai chân đứt gãy, da thịt trên người cháy đen, khuôn mặt máu thịt mơ hồ, tóc không còn, hốc mắt nhầy nhụa, xương trắng và nội tạng đen thui lộ ra trong không khí.

Theo lý mà nói tình trạng này thì không thể nào sống được.

Nhưng anh vẫn đang cố gắng hít thở.

“Thất bại rồi sao?”.

Bên này Hạo Thiên vừa được cứu mở to mắt, ngơ ngác lẩm bẩm.

“Không đâu… Không đâu… Lâm minh chủ chắc chắn sẽ không thất bại!”.

Lôi Hổ sững sờ, môi run run.

Lâm Chính mà thua thì bọn họ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại trong cuộc chiến tranh này.

Mặc dù người của Lôi Trạch Thiên Các dựa vào Dẫn Lôi đánh bại cao thủ của Thiên Thần Điện, nhưng chỉ chiến thắng người của Thiên Thần Điện thì vẫn không đủ, nhất định phải đánh bại Thánh Quân Diệp Viêm.

Nếu hắn không chết, người ở đây không ai có thể tiêu diệt được hắn.

Với thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên, muốn tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay!

“Lâm Chính!”.

“Anh Lâm!”.

Đám người Hoa Vi Vi, Vu Hồng ở trên núi đều kinh ngạc.

Thành chủ Nam Ly Thành lập tức xông tới giúp đỡ, nhưng bị trang chủ Vân Tiếu ngăn cản.

“Chúng ta không thể đấu lại Lục Địa Thần Tiên, đừng tự tiện rời khỏi cương vị!”.

“Nhưng…”.

“Nếu ngay cả minh chủ cũng không thể địch lại, chúng ta lên thì có tác dụng gì? Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân minh chủ!”.

Trang chủ Vân Tiếu vô cùng nghiêm túc.

Thành chủ Nam Ly Thành há hốc miệng, cuối cùng cắn răng, nhìn chằm chằm bóng người máu thịt mơ hồ ở bên kia.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Lâm Chính đã thất bại.

Vù!

Một luồng sáng vàng tỏa ra từ trên cơ thể Lâm Chính.

“Cái gì?”.

Diệp Viêm căng thẳng.

Mọi người cùng trừng to mắt.

Dưới sự bao trùm của ánh sáng vàng, máu thịt của Lâm Chính bắt đầu lành lại, tay chân đã đứt gãy dần dần mọc ra, cảnh tượng vô cùng thần kỳ, khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Diệp Viêm không dám chần chừ, hai bàn tay tích lũy sức mạnh phi thăng cuồng bạo đáng sợ, đánh về phía xác thịt Lâm Chính.

Ầm!

Một quyền này dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh của hắn.

Nắm đầm hầu như xuyên thủng lồng ngực Lâm Chính.

Lâm Chính còn chưa hồi phục hoàn toàn lập tức nôn ra máu, trong máu có lẫn mảnh vụn, cả người như sắp bị xé rời, đầy vết nứt.

Nhưng… anh vẫn chưa chết, thậm chí ánh sáng vàng trên người cũng không tan biến…

Sau khi bị đánh bay, máu thịt trên người anh lại lành lại với tốc độ rất nhanh.

Đợi đến khi anh rơi xuống đất, tay chân đã mọc ra lại, cơ thể và khuôn mặt cũng sinh da non.

Anh thậm chí còn giành thời gian lột đồ trên thi thể gần đó ra mặc vào.

Hoàn toàn kháng cự được đòn tấn công của Diệp Viêm.

Diệp Viêm sửng sốt.

“Rốt cuộc sức mạnh này là gì?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK