Dưới tác dụng của độc lực, tất cả người của Khinh Liên Cung đều bị Khinh Liên Cung Chủ điều khiển.
Bà ta đứng phía sau bọn họ, ánh mắt dữ tợn, hai cánh tay quơ múa.
Khinh Liên Cung có không ít người thực lực mạnh mẽ.
Nếu không dùng thuốc khống chế, dù là Khinh Liên Cung Chủ cũng không thể dễ dàng điều khiển bọn họ.
Bây giờ dưới tác dụng của thuốc, bọn họ giống như con rối mặc cho bà ta điều khiển.
Vèo vèo vèo vèo…
Thần kiếm điên cuồng bay qua lại, đâm xuyên cơ thể hơn trăm người.
Máu bắn tung tóe.
Nhưng… bọn họ không ngã xuống, ngược lại tiếp tục vung kiếm, sử dụng sức mạnh phi thăng lao về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Chết cho tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên.
Gần trăm bóng người lao về phía Lâm Chính.
Có người dùng kiếm chém, có người dùng sức mạnh phi thăng xé, có người dùng tay cào, dùng miệng cắn…
Bọn họ giống như phát điên.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, quát lên một tiếng.
Vù!
Dị hỏa sinh ra, bao trùm toàn thân Lâm Chính làm kết giới.
Người xông tới lập tức bị dị hỏa thiêu đốt.
Nhưng… bọn họ vẫn không dừng lại.
Lúc này, bọn họ đã biến thành xác sống, bọn họ chỉ có một mục đích, đó là giết chết Lâm Chính.
Mặc dù dị hỏa thiêu đốt cơ thể bọn họ, nhưng không thể thiêu cháy bọn họ thành tro ngay lập tức.
Lâm Chính rốt cuộc vẫn không chống đỡ được những đòn tấn công điên cuồng, trên người trúng mấy kiếm, hai cánh tay và vai đều bị cào rách.
Tuy những đòn tấn công đó kéo dài chưa tới một giây, đám người cố gắng xông qua dị hỏa bị đốt thành than, chết triệt để, nhưng kết giới vẫn không thể chặn được hết đòn tấn công, trên người anh vẫn bị thương.
Đợi dị hỏa tan đi, cả người Lâm Chính toàn máu, liên tục lùi về sau, dường như không chống chịu được.
Anh rút Thiên Sinh Đao ra chém lên người.
Vèo!
Ánh sáng màu trắng bao bọc cơ thể anh.
Nhưng lần này rõ ràng tốc độ chữa trị của Thiên Sinh Đao chậm hơn trước kia nhiều.
“Ha ha ha, khí kình của cậu chống đỡ được sao? Xem ra đã đến hồi kiệt quệ! Mặc dù có Vạn Kiếm Đồ làm chỗ dựa, nhưng thực lực của cậu và tôi chênh lệch quá lớn. Để tôi xem cậu còn có thể kiên trì được bao lâu!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, trong mắt xao động ánh sáng, có vẻ phấn khích.
Ánh mắt Lâm Chính căng thẳng, không nói gì.
Khinh Liên Cung Chủ nói không sai.
Bàn về thực lực, anh vẫn còn chút khoảng cách với bà ta.
Cộng thêm liên tục sử dụng Thiên Sinh Đao và Vạn Kiếm Đồ, sức mạnh phi thăng trong cơ thể tiêu hao rất lớn.
Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy sẽ kiệt sức mà thất bại.
Không thể kéo dài như vậy nữa.
Lâm Chính hít sâu một hơi, thu hồi Thiên Sinh Đao, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng chậm rãi đọc gì đó, ngón tay nhanh chóng tạo chỉ quyết.
“Phản kháng vô ích!”.
Khinh Liên Cung Chủ hét lên, đưa ra mệnh lệnh.
Người của Khinh Liên Cung còn sót lại tiếp tục điên cuồng xông tới.
Nhưng lần này Lâm Chính không dùng dị hỏa để phòng ngự nữa.
Không!
Anh vốn không phòng ngự.
Lâm Chính nhắm chặt mắt, miệng nhanh chóng niệm quyết, tay biến hóa nhanh hơn.
Khinh Liên Cung Chủ lao đến tấn công điên cuồng.
Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công đó, chỉ đơn thuần dùng xương chí tôn chống đỡ.
“Ồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên.
Cậu ta làm gì vậy?
Bỏ cuộc rồi sao?
Không đúng!
Chắc chắn cậu ta không bỏ cuộc, mà là có cách gì khác!
Khinh Liên Cung Chủ cảm thấy không ổn, vung hai tay lên.
Vù!
Tất cả người của Khinh Liên Cung đều xông về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, ngực của Lâm Chính bị mười mấy thanh kiếm bén đâm xuyên, hai cánh tay bị cắn nát.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ đánh cho khuôn mặt anh máu me be bét, thậm chí hai thanh kiếm đã chém vào cổ anh, máu bắn tung tóe, dường như sắp bị chém đứt cổ.
“A?”.
Tửu Ngọc ở trong đại điện nhìn thấy cảnh đó, không khỏi sững người.
“Anh ta… làm gì vậy?”, Ngự Bích Hồng nằm dưới đất, hai mắt mở to, miệng lẩm bẩm.
“Xé cậu ta thành mảnh vụn, nghiền nát cậu ta!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên ra lệnh.
Đám người Khinh Liên Cung bị khống chế trở nên điên cuồng hơn.
Vèo!
Đúng lúc đó, một ánh sáng thần tỏa ra từ trên đỉnh đầu của bọn họ.
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Phía bên trên Khinh Liên Cung, ở khu vực gần với tầng nham thạch trên cùng xuất hiện một lớp sương mỏng quỷ dị.
Trong sương mỏng, những thanh thần kiếm dài đến trăm trượng đang bay qua lại, kiếm quang xao động, tiếng kiếm ngân vang.
Thần uy chiếu rọi tứ phương.
“Đó là… Vạn Kiếm Đồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ kinh hãi mở to mắt.
“Hạ!”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ giữa đám đông.
Keng!
Thần kiếm bỗng nhiên trút xuống, lao đến quanh người Lâm Chính.
Vù!
Vù!
Vù!
Vù…
Thần kiếm to lớn giống như máy xay thịt, chém đám người của Khinh Liên Cung thành mảnh vụn. Thân kiếm đâm thẳng xuống mặt đất, kiếm quang lan ra bốn phía.
Trong nháy mắt, cung điện Khinh Liên sụp đổ, mặt đất ầm ầm nứt ra.
Trăm dặm xung quanh núi non rung chuyển…