Về đến Giang Thành đã là chuyện của mấy ngày sau.
Mặc dù Lâm Chính vội quay về Giang Thành, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Tổng bộ của liên minh Thanh Huyền tạm định là Nam Ly Thành.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền lấy danh Thanh Huyền Tông, nhưng bây giờ Thanh Huyền Tông thực sự nghèo rớt mồng tơi, không có bất cứ thiết bị nào, không đủ để chèo chống việc xây dựng chế độ của một liên minh.
Sau khi liên minh có quy mô ban đầu, Tướng Vân Phái cũng gia nhập liên minh.
Ban đầu Tường Vân Phái đi theo Càn Khôn Thiên Địa, nhưng vì Càn Khôn Thiên Địa không thể tham gia chiến dịch thảo phạt Thiên Thần Điện lần này nên đã bỏ lỡ.
Thế gia Độc Cô cũng bỏ lỡ như bọn họ, nhưng thế gia Độc Cô không có ý gia nhập liên minh.
Sau khi trận chiến Thiên Thần Điện kết thúc, phần lớn liên minh ở vực Diệt Vong đã tự động giải tán.
Chỉ có liên minh Thanh Huyền là còn giữ.
Lãnh tụ của các liên minh đồng ý tấn công Thiên Thần Điện đều là vì lợi ích, ai muốn làm tay sai của người khác?
Liên minh Thanh Huyền tiếp tục duy trì, không ít thế tộc cũng gia nhập liên minh.
Bây giờ ngoài Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu là lực lượng chủ yếu, còn có Vu Sơn, Tường Vân Phái, Ngũ Phương Băng Nguyên, nhà họ Dục,… ngoài ra còn có hơn trăm nghìn bách tính giữ thân phận thành viên liên minh.
Ngay cả Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh cũng mang danh là thành viên liên minh, chức vị trưởng lão.
Thế của liên minh Thanh Huyền đã đạt đến tiêu chuẩn của thế tộc siêu bá chủ.
Lâm Chính đặt ra loạt quy tắc cho liên minh, sau đó đưa ra một nhiệm vụ cho người của liên minh.
Đó là hái dược liệu cho anh.
Bất kể là dược liệu cấp bậc gì, Lâm Chính cũng lấy.
Vực Diệt Vong là một mảnh đất lành, thích hợp cho cây thuốc sinh trưởng, có nhiều cây thuốc không thể sinh trưởng ở Long Quốc, thậm chí còn có một số loại đã tuyệt tích.
Ở vực Diệt Vong đâu đâu cũng thấy những loại thuốc này, nhưng với Lâm Chính mà nói đều là bảo bối.
Thế nên, anh yêu cầu liên minh Thanh Huyền mỗi tuần hái một lượng cây thuốc nhất định vận chuyển đến Giang Thành. Anh cũng sẽ phái đội thi công của Dương Hoa đến vực Diệt Vong xây dựng tổng bộ liên minh mới.
Khi Lâm Chính cùng Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh trở về Giang Thành thì đã là năm ngày sau.
“Ô, anh Lâm về rồi à? Thời gian này anh đi đâu vậy, không thấy bóng dáng anh đâu cả”.
Vừa vào học viện Huyền Y Phái, một tiếng cười vang lên.
Lâm Chính nhìn sang một tên béo nặng khoảng trăm ký đang chào hỏi anh.
“Anh la ai?”.
Lâm Chính hoang mang.
Tên béo sửng sốt, vội nói: “Anh Lâm, sao cả anh cũng không nhận ra tôi? Tôi là Châu Thời Vận đây!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc, quan sát tên béo một lượt, ngạc nhiên: “Anh… Anh là Châu Thời Vận? Không thể nào! Châu Thời Vận làm gì béo như vậy?”.
“Cái… Cái đó…”.
Châu Thời Vận hơi xấu hổ gãi đầu: “Gần đây tôi ăn hơi nhiều nên béo lên một tí”.
“Thế mà là một tí à?”.
“Ha ha, chẳng sao cả, đến hồi tôi xin Long Vương của chúng tôi một viên đan dược giảm phì, bảo đảm nửa tháng là gầy lại ngay”.
Châu Thời Vận cười lớn, không quan tâm.
Lâm Chính hiểu ra mọi chuyện.
Trước khi anh đi đã dặn dò Dịch Quế Lâm cung cấp dược thiện cho đám người Châu Thời Vận không giới hạn.
Có lẽ Châu Thời Vận ăn riết thành nghiện, thời gian này ăn lấy ăn để nên cân nặng mới tăng vọt.
“Mặc dù dược thiện có công hiệu tốt nhưng ăn nhiều không có lợi, nên tiết chế chút đi”.
Lâm Chính nói.
“Ừ… Ừ… Hầy, đúng rồi anh Lâm, ba ngày sau là sinh nhật mẹ tôi, tôi định quay về Tử Long Điện chúc sinh nhật mẹ, không biết anh Lâm có hứng thú đi cùng không?”.
Châu Thời Vận cười hỏi.
“Tôi bận lắm”.
Lâm Chính đáp.
Châu Thời Vận nghe vậy thì vô cùng thất vọng.
“Ầy, đúng là đáng tiếc, mẹ tôi muốn tổ chức lễ hội ngắm hoa, vốn tưởng anh Lâm sẽ có hứng thú…”.
“Lễ hội ngắm hoa?”.
“Đúng, mấy năm qua mẹ tôi thu gom được một vài loài hoa lạ, chuẩn bị mang ra cho mọi người thưởng thức”, Châu Thời Vận nói.
Lâm Chính nghe vậy trong lòng dao động, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lên tiếng hỏi: “Có hoa Long Cốt không?”.
“Hoa Long Cốt là gì?”.
Châu Thời Vận hoang mang.
“Là loài hoa có cánh màu trắng bạc, bên trên có hoa văn giống như xương, rễ màu xám có viền đen…”.
Lâm Chính cố gắng miêu tả rõ ràng hết sức có thể.
Châu Thời Vận lập tức bật cười.
“Nó không phải hoa Long Cốt, phải gọi là hoa Ngân Tâm mới đúng!”.
Hắn mỉm cười: “Trong phòng mẹ tôi có một chậu như vậy”.