“Chị!”, Mộc Yên Linh và Mộc Thiên Vũ lập tức lao lên, dìu Úc Tiểu Đồng.
“Tránh ra, món nợ này chưa xong đâu”, Hoa Phi Vũ hừ giọng.
“Hoa Phi Vũ, lẽ nào cô phải giết chết chị của tôi thì mới chịu”, Mộc Thiên Vũ hừ giọng.
“Chị của cô hại huynh trưởng của tôi, tôi không được giết cô ta sao? Logic gì vậy? Cút đi cho tôi. Còn không cút thì đừng trách sao tôi không khách khí đấy”, Hoa Phi Vũ hừ giọng.
“Cút”, Mộc Thiên Vũ không nhịn được thêm nữa bèn tức giận gầm lên, định giết Hoa Phi Vũ.Thế nhưng võ thuật của Hoa Phi Vũ cũng không phải dạng đơn giản. Cô ta lập tức lùi lại.
“Giết”, Mộc Thiên Vũ gầm lên, cứ thế lao tới. Những chiến sĩ khác cũng lao theo anh ta.
“Được lắm. Các người đã muốn chết thì tôi sẽ cho các người được như ý”, Hoa Phi Vũ cảm thấy hào hứng, cô quay qua nói: “Nhật Nguyệt Nhị Lão?”
“Cô có gì dặn dò ạ?”
“Nhà họ Mộc đã không biết điều như thế thì chúng ta cũng không cần khách sáo nữa. Giết cho tôi. Không chừa một ai hết”.
“Vâng thưa cô”, Nhị Nguyệt Nhật Lão bật cười haha, sát khí hừng hực, hai mắt đanh lại. Bọn họ lập tức lao về phía Mộc Thiên Viễn.
“Tướng quân cẩn thận”, các chiến sĩ hô lên.
Mạng lưới khí tức kỳ dị phóng ra từ tay họ giống như mạng nhện ập tới. Mộc Thiên Viễn tái mặt, lập tức rút kiếm ra. Thế nhưng mạng lưới đó được tạo ra từ khí tức, đao kiếm thông thường sao có thể chém được.
Trong lúc cấp bách, Mộc Thiên Viễn vội lách qua một bên để né đòn nhưng phần chân của anh ta vẫn bị tiếp xúc một phần. Phần đó lập tức biến thành màu xanh tím, trông vô cùng đáng sợ.
Vừa rồi nếu chỉ cần chậm một chút thôi thì có lẽ là anh ta cũng sẽ biến thành cái xác khô khốc như các chiến sĩ kia rồi. Các chiến sĩ rút súng ra với ý đồ chặn Nhật Nguyệt Nhị Lão lại..
Pằng pằng...
Đạn xanh được chế tạo đặc biệt bay ra như những ngôi sao, đụng trúng Nhật Nguyệt Nhị Lão. Do khí tức của hai người bọn họ quá mạnh và họ cũng có sự đề phòng thế nên luồng khí tức do họ phóng ra đã kiểm soát được toàn bộ số đạn bay tới.Rõ ràng là họ có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đây...
“Nghe này, lập tức đi điều đội quân ở gần đây tới, kéo còi cảnh báo, thông báo cho đội tuần vệ để họ cũng tới đây tiêu diệt những kẻ này”, bà cụ cũng chẳng buồn khách sáo, cứ thế gầm lên.
“Vâng”.
“Bà đã nói vậy rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Giết hết bọn họ cho tôi, không giữ lại một ai hết”, Hoa Phi Vũ tức giận, gầm lên.
“Tuân lệnh”, Nhật Nguyệt Nhị Lão hào hứng lắm, họ điên cuồng tung chưởng, điều khiển nguồn khí tức đáng sợ kia.
Dù là ai mà chạm phải luồng khí tức này thì cũng đều ngã xuống. Hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Nhanh, nhanh xông vào bắt đám người đó, đảm bảo sự an toàn cho mọi người và đợi đội tuần vệ cũng như quân tiếp viện tới”, bà cụ hét lớn.
Các chiến sĩ của đảo Bạch Cực lao vào. Họ tấn công Nhật Nguyệt Nhị Lão.
Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Có Hấp Khí Trùng Phấn thì không thể đối phó nổi với hai người họ đâu. Trừ khi có thứ khắc chế được với Hấp Khí Trùng Phấn. Nếu không, muốn đánh bại họ là điều cực kỳ khó. Tôi khuyên mọi người đừng có tấn công nữa, tìm cách rời khỏi đây là an toàn nhất”.
“Tiểu thần y, tôi biết. Nhưng ông cụ còn ở đây, tôi không thể rời đi được. Người đâu, mau đưa tiểu thần y đi, phải đảm bảo sự an toàn cho cậu ấy”, bà cụ kéo Lâm Chính và hô lên.
Đúng lúc này có một luồng khí tấn công về phía Lâm Chính.
“Bà ơi cẩn thận”, Mộc Thiên Viễn hô lên.
Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay ra. Một giây sau, một bàn tay già nua đã ghì chặt tay của anh.
Là bà cụ. Có vẻ bà ta cũng là người luyện công. Thế nhưng khi vừa tiếp xúc với luồng khí kia thì bàn tay vốn già nua của bà ta lập tức trở nên khô khốc hơn. Hơn nữa độc tố có vẻ còn lan rộng ra.
Lâm Chính tái mặt, lập tức ghim châm lên cổ tay của bà cụ, khống chế độc lực và nhanh chóng rạch một đường ở đầu ngón tay bà ta ra.
Một loạt độc tác giúp cho cánh tay của bà cụ tốt đỡ hơn nhiều. Nhưng do bà cụ đã nhiều tuổi nên cũng không chịu đựng được. Bà ta toát mồ hôi hột, miệng tái nhợt.
Lâm Chính định nói gì đó thì bà cụ đã mỉm cười yếu ớt: “Không sao”.
Anh khựng người.