Sự ngông cuồng của Lâm Chính đã khiến Vạn đại sư kích động. Đám đông cũng nghiến răng, thật chỉ muốn băm vằm anh ra.
“Được! Được lắm! Thần y Lâm. Cậu không chỉ trẻ mà còn ngông nữa. Tôi khâm phục. Có điều tôi cũng hi vọng cậu hiểu rõ một chuyện”, Vạn đại sư cố gắng nén cơn giận, lạnh lùng lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Cậu phải biết, giờ cậu đang ở đâu. Và nơi này, ai mới là chủ nhân”, Vạn đại sư quat lớn và phất tay.
Rầm rầm! Lúc này có rất nhiều xe lao vào khu đổ nát, một lực lượng đông đúc từ trên xe bước xuống.Tất cả đều mặc đồ đen. Hơn nữa những người này đều không phải người bình thường.Trên người họ toát ra sát khí hừng hực.
Những kẻ có võ!
Họ là những có có võ rất mạnh. Ít nhất là cũng mạnh tới mức có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ người họ. Chẳng trách Vạn đại sư lại mạnh miệng như vậy.
Trong tay ông ta có không ít kẻ mạnh. Đừng nói là Thanh Đô mà ngay cả trong nước này thì ông ta cũng không sợ ai cả.Tuy nhiên đến nước này rồi thì Lâm Chính cũng chẳng cần phải nhượng bộ.
“Có nghĩa là ông muốn xen vào chuyện của tôi?”, Lâm Chính nhìn Vạn đại sư.
“Thần y Lâm, tôi biết cậu là một y võ xuất chúng và còn là một song lệnh thiên kiêu hiếm có. Thế nhưng tôi cũng phải nói cho cậu biết, ở Thanh Đô chưa tới lượt cậu tác oai tác quái. Tôi biết cậu có thể đánh bại một, mười, thậm chí là hàng trăm người. Nhưng tôi không tin cậu có thể đánh bại được một nghìn người, một vạn người. Cậu nghĩ khi đó cậu có thể bình an vô sự rời khỏi Thanh Đô được sao?”
Đám đông bao vây. Tất cả đều hừng hừng sát khí. Họ siết chặt nắm đấm. Lâm Chính nhìn những kẻ này và nói bằng vẻ vô cảm: “Ông chắc là muốn xen vào chứ?”
“Nếu hôm nay cậu ba mà có hề hấn gì thì tôi đành phải mời thần y Lâm tới thế gia Nam Cung một chuyến thôi. Đi để giải thích với gia chủ nhà Nam Cung”, Vạn đại sư không hề có ý nhượng bộ.
Đinh Mạo toát mồ hôi hột. Ông ta cuống cả lên. Nam Cung Yết thì khẽ thở phào, nở nụ cười lạnh lùng.
Dám đấu với thế gia Nam Cung sao? Hừ, dù anh có lợi hại thì cũng chỉ là một bác sĩ quèn mà thôi. Lấy cái gì ra đòi đấu với tôi? Nam Cung Yết cười ngoác miệng. Anh ta biết tình hình đã được ổn định. Giờ thì chờ xem chủ tịch Lâm sẽ lựa chọn như thế nào.
Nếu anh dám ra tay thì chắc Vạn đại sư sẽ phải trả giá đắt nhưng ông ta nhất định sẽ giữ anh ở lại Thanh Đô bằng được. Bởi vì ông ta là người có tiếng nói ở Thanh Đô này.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh. Lâm Chính cũng chìm vào im lặng.
Vạn đại sư nhìn anh. Phía trước ông ta là rất nhiều người đang trong tư thế sẵn sàng để tránh anh đột nhiên làm khó và ra tay với Vạn đại sư.
Hiện trường vô cùng im lặng. Tưởng chừng một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng kêu. Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Nam Cung Yết ký đi”.
Dứt lời, tất cả đều bàng hoàng.
“Anh…nói gì?”, Nam Cung Yết chau mày nhìn anh.
“Tôi bảo anh ký, còn cần tôi phải lặp lại sao?”, Lâm Chính quay qua nói với Nam Cung Yết bằng vẻ vô cảm.
“Anh…”, Nam Cung Yết cuống cả lên, lập tức quay qua nhìn Vạn đại sư.
“Thần y Lâm, xem ra cậu không coi tôi ra gì rồi! Được lắm”, Vạn đại sư quát lớn.
“Đinh Mạo, bảo anh ta ký đi. Anh ta không ký thì phế tay luôn”, Lâm Chính chắp tay sau lưng.
“Chủ tịch Lâm, điều này…”, Đinh Mạo run rẩy, không dám hành động. Thế nhưng lúc này ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lâm Chính, Đinh Mạo đành phải vung tay. Thuộc hạ lập tức bước tới, ép Nam Cung Yết ký tên.
“Mẹ kiếp, các người cút”, Nam Cung Yết gào lên, tát người vừa lao lên một phát.
Đúng lúc này, Vạn đại sư cũng chỉ thẳng về phía Lâm Chính không chút do dự: “Thần y Lâm tôi đã cho cậu cơ hội rồi nhưng cậu không biết quý trọng. Vậy thì đừng trách tôi. Người đâu! Xông lên, đưa cậu ba Nam Cung tới đây. Còn thần y Lâm thì bắt sống, nếu mà dám phản kháng thì giết không tha!”
“Vâng thưa ông”, đám đông đồng thanh đáp lại và lao lên. Cả đoàn như vũ bão. Họ giơ tay, giơ chân về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn tỉnh bơ. Anh giơ nắm đấm nhanh như điện xẹt đấm bay những kẻ định tiếp cận mình.
Mặc dù những người này đều là người luyện võ nhưng khi đối diện với Lâm Chính thì họ yếu tới mức khó tin.
Bụp! bụp! Bụp! Tất cả bay bật ra. Nhưng anh vẫn chưa thay đổi được tình hình.
“Lao lên! Lên hết cho tôi!’, Vạn đại sư lại gào lên. Cả đám cứ thế liều mạng. Họ không hề sợ chết.
Đúng lúc này....
Grào!!!!
Tiếng kêu khủng khiếp vang tận mây xanh xuất hiện. Ngay sau đó là một hư ảnh kỳ lân kinh người hiện ra lao về bốn phía.
Kỳ Lân Biến!