Chỉ còn lại bốn phút.
Chút thời gian này muốn tìm được lối ra rời khỏi mê cung, hoàn thành kiểm tra đúng là khó như lên trời.
“Hóa ra trên người Nhiêu Ưng không chỉ có một Thông Quan Châu, những viên Thông Quan Châu còn lại đều ở trên người hắn. Có lẽ hắn muốn giết tất cả mọi người để cướp hết Thông Quan Châu, mà ánh sáng của Thông Quan Châu có thể chồng lên nhau, cho nên chúng ta lầm tưởng hắn chỉ có một viên Thông Quan Châu”.
“Nhưng bây giờ có nhiều Thông Quan Châu như thế thì thế nào? Không đủ thời gian, chẳng khác nào là phế phẩm”.
“Ba mươi người đi vào có bao nhiêu người bỏ mạng vì nó, cuối cùng chỉ là một giấc mộng”.
Mọi người cảm khái, ai cũng than ngắn thở dài như thể bừng tỉnh.
“Ai nói với mọi người là không đủ thời gian vậy?”
Lâm Chính bước đến lấy hết Thông Quan Châu trên người Nhiêu Ưng, lạnh nhạt nói.
Mọi người đều nhíu mày nhìn sang Lâm Chính.
“Anh Lâm, chỉ còn mấy phút, chúng ta có thể chạy thoát khỏi lối ra thế nào?”
“Ở đây có nhiều người như vậy, sao không thể tìm được lối ra trong thời gian ngắn chứ? Huống gì hiện giờ mê cung đã bị phá, cho dù mỗi phút nó có thể thay đổi địa hình nhưng cũng vô dụng, vì phần lớn các bức tường đều bị phá hủy, ít nhất địa hình của nửa mê cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chúng ta chỉ cần chia ra mỗi người đi một con đường, trong vòng một phút là có thể tìm được lối ra, sau đó rời khỏi đây”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đúng thế, chúng ta có thể chia nhau mỗi người một ngã hành động”.
“Như thế quá tốt! Quá tốt”.
“Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?”
Mọi người vui mừng reo hò.
Sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thông Quan Châu trong tay Lâm Chính.
“Quy tắc cũ”.
Lâm Chính khẽ cười: “Bốn viên Thông Quan Châu, người nào ra giá cao thì được, giá khởi đầu hai ngàn viên đan dược cực phẩm”.
“Tôi ba ngàn viên”.
“Tôi bốn ngàn viên”.
“Tôi năm ngàn”.
Mọi người vội vàng đấu giá.
Thời gian gấp gáp, Lâm Chính cũng sẽ không lãng phí thời gian, sau khi viên Thông Quan Châu lên đến chín ngàn viên, anh bèn hô dừng lại rồi giao Thông Quan Châu ra.
Ba viên khác cũng lập tức được đấu giá xong, lấy mốc chín ngàn bắt đầu hô giá.
Trương Kỳ và Tề Dương cũng đều hô giá lên cao dần, những người khác đến từ các gia tộc nhỏ, không có bản lĩnh này.
Thế nhưng lúc đấu giá một viên cuối cùng…
“Viên Thông Quan Châu này, tôi ra giá mười ngàn viên đan dược”.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, đều quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Người nói không ai khác chính là Nhiêu Ưng vẫn còn nằm dưới đất.
“Sao nào? Anh cũng có tư cách đấu giá à?”
“Anh vẫn còn muốn tiếp tục cuộc thi sao? Nực cười, gặp phải anh Lâm, anh vẫn thất bại thôi”.
“Tôi thấy anh vẫn nên ngoan ngoan quay về Trùng Long Cốc trị thương đi”.
Người bên cạnh đều cười nhạo.
Thế nhưng Lâm Chính lại mỉm cười nói: “Cuộc đấu giá của tôi chưa từng phân biệt ai với ai, người nào cũng có thể tham gia. Mười ngàn viên của hắn cũng được”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt những người còn lại trở nên khó coi.
Trùng Long Cốc có tiền nhưng chưa chắc họ có tiền.
Họ không có mười ngàn viên đan dược cực phẩm này.
Thế là mọi người chỉ đành bỏ cuộc.
Cuối cùng năm viên Thông Quan Châu, Sở Thu lấy được một viên, Trương Kỳ một viên, Tề Dương một viên và Nhiêu Ưng đưa ra giá cao lấy được một viên, Lâm Chính để lại cho mình một viên.
“Cũng sắp hết giờ rồi, mọi người nhanh chóng đi tìm lối ra đi”, Lâm Chính nói.
“Được!”
Mấy người Sở Thu gật đầu.
Nhưng những người không có được Thông Quan Châu đó lại tỏ ra không quan tâm lắm.
“Mọi người cũng phải đi, đừng quên mạng của các người vẫn nằm trong tay tôi”, Lâm Chính nói.
Sắc mặt mọi người rất khó coi, mặc dù rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.
Quả nhiên sau một hồi cố gắng, chưa đến hai phút đã tìm được lối ra.
Sau khi ai đó hô lên “tìm được lối ra” rồi, mọi người đều điên cuồng chạy về phía đó.