Sau khi nhảy vào trong thần mộ, xung quanh tối đen, Lâm Chính rơi giữa không trung tròn ba mươi giây mới chạm chân tới mặt đất.
Bộp!
Tiếng vọng khi chạm đất vang khắp thần mộ.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện những ngọn đèn trong thần mộ tự động sáng lên, khiến nơi này không còn tối tăm ảm đạm.
Những người vào đây trước giờ này đã đi ở hàng đầu.
Hai người đi sau cùng quay lại liếc nhìn Lâm Chính.
“Anh đợi ở đây, nửa tiếng đến một tiếng sau thì rời đi, rõ chưa?”.
“Trong thần mộ không cho phép anh đặt chân vào!”.
Hai người nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Tôi đến để lấy nhẫn chí tôn, tôi có nhiệm vụ của tôi”, Lâm Chính nói.
“Lấy nhẫn chí tôn? Anh cũng xứng?”, cô gái ở bên trái lạnh lùng cười: “Một kẻ ngoại vực đừng tưởng may mắn được hạng nhất cuộc thi thì có thể vô pháp vô thiên. Nói cho mà biết, cuộc thi đó chỉ là trò trẻ con, chúng tôi đều không thèm tham gia”.
“Nếu không muốn chết thì đợi ở đây đi, còn nếu muốn lên Tây Thiên sớm thì có thể động đậy thử xem”, người đàn ông ở bên phải lạnh lùng nói.
Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.
Mười mấy người này ai nấy thực lực mạnh, lại từ từ tiến tới, không dám tách nhau ra.
Cộng thêm địa hình nhỏ hẹp, nếu chém giết nhau thì rõ ràng Lâm Chính sẽ không đánh lại bọn họ, rất dễ thua thiệt.
Nhưng cứ ở lại đây thì đừng nói là nửa tiếng, e là mười phút cũng không chịu được!
Nơi này là lối ra vào, cũng là chỗ lọt gió.
Chướng khí trong thần mộ hầu như đều tràn về phía này, chướng khí ở nơi đây là dày nhất.
Dù có Tế Dạ Đan bảo vệ cơ thể cũng không chống đỡ bao lâu.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên chú ý tới phía bên trái.
Nơi đó có một cây cầu treo, bên dưới cầu lại toàn là thủy ngân.
Nhiều khí độc sản sinh ra.
May sao người ở đây đều là cao thủ y thuật, chút độc này không có gì đáng sợ.
Tuy vậy, không thể phớt lờ thuộc tính của thủy ngân, nếu rơi xuống thì chắc chắn sẽ không còn xương cốt.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên cất bước lao về phía cây cầu treo.
Đám người bên này lập tức quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Chính đi con đường đó thì ai cũng bật cười.
“Thằng ngốc kia chán sống rồi sao?”.
“Chúng ta nhiều người như vậy còn không định đi hướng đó, một mình anh ta lại chạy về phía đó? Rõ ràng đường đó không đi được, anh ta còn chui vào?”.
“Một thằng ngốc ngoại vực mà thôi, bỏ đi mọi người, đừng quan tâm tới anh ta nữa. Chúng ta đồng tâm hiệp lực tìm được quan tài chí tôn rồi hãy nói!”.
“Được!”.
Cả nhóm gật đầu, lập tức hành động.
Bên ngoài thần mộ, người của các thế tộc đều đang tĩnh tọa nghỉ ngơi lấy sức, sau đó chuẩn bị chiến đấu.
Một khi nhẫn được lấy ra khỏi thần mộ, bất kể là ai lấy được cũng sẽ dẫn tới trận chiến lớn.
Tất cả mọi người cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Vù vù vù vù…
Lúc này, gió lớn nổi lên, sau đó một luồng khí tức nghịch thiên thổi về phía này.
Người ở đây đều biến sắc, mở hai mắt ra, nhìn về phía chân trời.
Ở trên trời xanh, một ngôi sao băng bay thẳng về phía này.
Sau đó.
Vù!
Sao băng đáp xuống.
Mặt đất chấn động dữ dội, một luồng khí tức tàn bạo lan ra xung quanh.
Tất cả mọi người kinh ngạc, liên tục lùi lại.
Đợi bụi bặm tan đi mới nhìn thấy bên cạnh thần mộ chí tôn xuất hiện một thanh niên tóc trắng.
“Thánh Quân Diệp Viêm?”.
Vô số người la lên.
Lôi Hổ mặt mày trắng bệch, mắt lộ vẻ nghiêm nghị.
Các thế tộc như Chân Viêm Tông, Càn Khôn Thiên Địa bừng tỉnh, nhìn đám người Lôi Hổ, lộ ra ý cười.
Dù sao chuyện chiến lệnh Thiên Thần lan truyền ra từ lâu, ai cũng biết Lôi Trạch Thiên Các và Thiên Thần Điện đã đối đầu với nhau.