Lời Lâm Chính nói làm mọi người kinh ngạc.
Vô số con mắt mở to, ngạc nhiên nhìn anh.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng khó tin! Ngông cuồng đến mức không có giới hạn!
Nếu Lâm Chính nói với những người ở đây thì không sao, dù gì anh cũng là quán quân cuộc thi, thực lực ở đó.
Nhưng Lâm Chính lại nói lời đó trước mặt Đãng Thiên Nhai.
Sợ mình chết không đủ nhanh sao?
Hiện trường yên tĩnh đến dọa người.
Ngay cả Ái Nhiễm cũng ngạc nhiên.
Giết hết bảy thiên tài?
Kẻ điên cũng không nói những lời như vậy.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên phát hiện hình như mình không hiểu người này cho lắm.
Bốp bốp bốp bốp…
Lúc này, tiếng vỗ tay khe khẽ vang lên.
Nhìn lại thì là Đãng Thiên Nhai.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay vì Lâm Chính, trên mặt tràn ngập ý cười: “Không tồi! Không tồi! Tôi luôn nghĩ rằng anh là một con chuột nhắt ngoại vực vô năng, bây giờ xem ra tôi sai rồi, gan của chuột nhắt cũng lớn đấy chứ!”.
“Chuột nhắt? Ồ? Đó là cách đánh giá của anh về tôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi đánh giá quá cao?”, Đãng Thiên Nhai nói một cách đầy ẩn ý, ánh mắt có vẻ khinh thường.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Không phải quá cao, mà là cảm thấy nực cười thôi”.
“Nực cười chỗ nào?”.
“Anh nói tôi là chuột nhắt, nhưng không biết tôi đã giành được hạng nhất cuộc thi. Một con chuột nhắt mà có thể giành hạng nhất cuộc thi của vực Diệt Vong các người, không thấy buồn cười sao?”.
“Đó là do bọn họ không có năng lực. Tôi mà ở đây thì anh lấy hạng nhất được sao?”.
“Vậy vì sao anh không ở đây?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chuyện đó…”.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, không nói tiếp, dừng một lúc mới nói: “Cuộc thi buồn chán như vậy sao có thể lọt vào mắt tôi?”.
“Bất cứ sự giải thích khiên cưỡng nào cũng chỉ là cái cớ, anh cũng không ngoại lệ”.
Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu anh sợ thì cứ nói thẳng, cần gì phải dùng cái cớ tệ như vậy để thoái thác?”.
“Anh nói cái gì?”, Đãng Thiên Nhai nghiêm túc, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Người không dám tham gia cuộc thi thì có tư cách gì ngông cuồng trước mặt tôi? Anh nói tôi là chuột nhắt? Vậy… anh là cái thá gì?”, Lâm Chính hờ hững nhìn hắn.
Lúc này, trong mắt anh tràn ngập sự khinh thường.
Đó là sự khinh thường và giễu cợt đối với Đãng Thiên Nhai.
Dường như trong mắt anh, thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai còn không bằng côn trùng dưới đất.
Ánh mắt ấy giống như con dao cắm vào tim Đãng Thiên Nhai.
Với tư cách thiên tài hạng bốn, từ khi Đãng Thiên Nhai nổi danh đã luôn được người ta kính nể.
Bất kể là người có vị trí cao hay thực lực siêu phàm vẫn cung kính, dùng lễ đối đãi với hắn.
Hắn chưa bao giờ nghe ai dám sỉ nhục hắn, chưa bao giờ nghe có ai dám khinh thường hắn.
Nhưng hôm nay hắn đều nghe thấy rồi!
Hơn nữa còn là từ miệng một kẻ ngoại vực mà hắn khinh thường từ trong xương cốt!
Đãng Thiên Nhai hít sâu một hơi, lần này hắn không nói gì thêm mà chuyển động thân mình.
Vèo!
Bóng người hắn đột nhiên biến mất.
Dòng khí xung quanh đồng thời biến dạng, không hẹn mà cùng tràn về phía Lâm Chính.
“Tránh ra!”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đẩy Ái Nhiễm ra.
Ái Nhiễm không kịp đề phòng bay ra ngoài té ngã xuống đất.
Đợi đến khi cô ta vội vàng bò dậy.
Ầm!
Một chùm khí đánh về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Cát bụi bay mịt mù, mặt đất chấn động.
Sóng xung kích đáng sợ lan ra tứ phía.
“Thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm hét lên, muốn xông tới, nhưng mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông ở phía sau lập tức kéo cô ta lại.
“Con đừng làm chuyện ngu ngốc! Đây là trận chiến của cậu Lâm, chúng ta không được can thiệp. Nếu con qua đó, cậu Lâm sẽ phân tâm bảo vệ con, chẳng phải con sẽ hại cậu ta sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
Ái Nhiễm cắn môi, không nói gì, mắt hơi đỏ lên, lặng lẽ dõi theo.
Sóng khí đáng sợ hất bay vô số người xung quanh.
Hiện trường hỗn loạn.
Người nhà họ Dục ngã xuống đất, không có mấy ai có thể đứng dậy.
Nhất là Dục Chấn Thiên, trước kia bọn họ chém giết một trận vốn đã bị thương nặng, sao có thể chịu được dư lực đòn tấn công trong tức giận của Đãng Thiên Nhai?
Ông hai Dục thấy vậy vội vàng chạy tới, điều động những người còn lại đưa Dục Chấn Thiên và những người bị thương đi.
“Rút! Rút về, không thể ở đây thêm nữa! Mau về!”, ông hai Dục nói với người trong tộc.
Dục Chấn Thiên đã bị thương nặng hôn mê, không còn sức chỉ huy.
Người trong tộc nghe vậy lập tức dìu người bị thương chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước đã bị một nhóm người bao vây.
Ông hai Dục sửng sốt.
“Sao hả? Người nhà họ Dục muốn đi à? Hừ, lúc nãy các người giết bao nhiêu người của chúng tôi, sao có thể đi dễ dàng như vậy?”.
“Muốn đi cũng được, nhưng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy đồ đệ của tôi bị Dục Chấn Thiên chém đứt đôi người, món nợ này tính thế nào đây?".
Bọn họ từng bước áp sát, vẻ mặt lạnh lùng.
Ông hai Dục biến sắc, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Đám người này đâu phải muốn trả thù, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà hôi của!
“Các người muốn thế nào?”, Dục Chấn Thiên nghiến răng hỏi.
“Đơn giản! Giao nộp những thứ tốt trên người các ông ra đây, chúng tôi cũng không muốn lấy mạng các ông, giao đồ ra rồi các ông cứ việc đi! À đúng rồi, kể cả vũ khí của các ông cũng mang ra đi!”, một người nói.
“Thứ khác có thể đưa, nhưng vũ khí thì không được! Nhất là châm bạc!”.
“Các ông không có cơ hội mặc cả!”.
Người đó lạnh lùng nói, sau đó tiến tới.
Những người khác vô cùng ăn ý bao vây người nhà họ Dục.
Người nhà họ Dục ai nấy kinh hãi.
Nhưng ông hai Dục biết rõ, một khi giao hết vũ khí ra thì bọn họ sẽ bị diệt khẩu!
Giờ phút này đã không còn đường lui nữa.
Phải làm sao đây?
Ông hai Dục siết chặt nắm tay, bàng hoàng bất lực.
Đột nhiên ông ta chú ý tới Ái Nhiễm đang đứng không xa, vội vàng hét lên: “Ái Nhiễm! Ái Nhiễm!”.
Ái Nhiễm ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện là nhóm người nhà họ Dục.
Người của mấy thế tộc bao vây nhà họ Dục đều biến sắc.