Chiếc xe đỗ trước của nhà họ Tần.
Không thể phủ nhận sự hùng hậu của nhà họ Tần. Cửa lớn tường cao, kiến trúc sừng sững gây choáng ngợp cả một khoảng không gian. Điều đặc biệt nhất có lẽ nằm ở trung tâm của khu biệt thự. Khu trung tâm được thiết kế theo phong cách phương Đông với những tòa lầu cổ xưa.
Lâm Chính và Tô Nhu bước xuống. Trương Mina cũng người đàn ông kia cũng bước xuống theo.
“Quản gia”, người đàn ông hét lớn.
Một lúc sau cánh cửa được mở ra, một ông cụ tầm 70 tuổi dẫn theo một nhóm bảo vệ vạm vỡ lao ra. Đây đều là thuộc hạ của nhà họ Tần. Họ đều sở hữu thực lực phi phàm.
Bọn họ bao vây nhóm người Lâm Chính Đã bước vào phạm vi nhà họ Tần thì đương nhiên là nhất cử nhất động của họ đều bị theo dõi.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”, người quản gia vội hỏi.
“Tôi không sao".
Người đàn ông nhìn Lâm Chính: “Giờ người có sao không phải là tôi. Lâm Chính, anh có gì muốn nói không?”
Tô Nhu bị dọa tới tái mặt. Cô vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Đi thôi, nghĩ cách rời đi thôi”.
“Tô Nhu, em không tin anh sao? Một năm qua, anh từng để em thất vọng hả?”, Lâm Chính quay lại hỏi.
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, không biết phải nói như thế nào.
Đúng vậy! Một năm qua Lâm Chính chưa từng để cô phải thất vọng. Nhưng mấy năm trước Tô Nhu đã bị Lâm Chính làm tổn thương. Cô rất muốn tin anh nhưng rất khó. Cô lo rằng những gì mà mình kỳ vọng đều là ảo tưởng và sẽ tan biến như bọt xà phòng.
“Xin lỗi Lâm Chính, em...”, Tô Nhu cúi đầu, định nói gì đó nhưng nói không nên lời.
“Không sao Tô Nhu. Anh thề, chỉ cần em tin anh thì anh sẽ không để em phải thất vọng nữa”, Lâm Chính khẽ nói.
Tô Nhu chỉ im lặng. Lâm Chính cũng biết Tô Nhu khó mà tin tưởng được anh ngay: “Gia chủ của nhà họ Tần đâu. Gọi ra đây”.
“Anh xứng gặp gia chủ nhà chúng tôi à? Hừ, Lâm Chính anh cũng không tự xem lại mình là ai. Trước đó tôi nằm trong tay anh, bị anh kiểm soát còn bây giờ khác rồi. Đây là nhà họ Tần, mọi chuyện không phải do anh quyết”, người đàn ông cười lạnh, phất tay: “Đánh phế anh ta cho tôi”.
“Đánh phế tôi? Anh chắc chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông chẳng buồn để ý, cứ thế phất tay. Toàn bộ đám thuộc hạ giơ nắm đấm về phía Lâm Chính. Bọn họ giống như phát điên, muốn anh chết ngay tức khắc.
Tô Nhu tái mặt, sợ hãi vô cùng. Lâm Chính siết chặt tay cô, khẽ nói: “Tôi Nhu, em luôn không tin anh, vậy thì hôm nay anh sẽ cho em thấy chồng của em ưu tú tới mức nào”.
“Lâm Chính, đừng làm loạn”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lâm Chính đã ra tay. Anh giơ nắm đấm, tấn công về phía người nhà họ Tần. Tiếng đấm đá vang lên. Cơn mưa những cú đấm và những cú đá xuất hiện.
Bụp...bụp...Đám thuộc hạ nhà họ Tần không kịp phòng ngự, bị Lâm Chính đấm bay. Tất cả ngã ngay ra trước mặt người đàn ông. Người đàn ông trước đó còn cười, giờ thì tắt ngúm. Hắn đã cảm nhận được điều bất ổn.
Sao lại thế này? Thằng rể này lại biết đánh nhau như vậy sao? Lẽ nào tin đồn là giả...
Người đàn ông như muốn phát điên: "Nhanh quả gian, mau gọi cao thủ nội các tới đây” người đàn ông run rẩy.
Người quản gia không dám chần chừ, lập tức lấy bộ đàm ra gọi. Lâm Chính bước tới gần người đàn ông như một chiến thần.
Tô Nhu nín thở: “Lâm Chính từ khi nào lại giỏi như vậy chứ”.
Lúc này, có bốn bóng hình từ trong nhà họ Tần lao ra như mũi tên bao vây Lâm Chính. Luồng khí tức khủng khiếp bao trùm lên người anh.
“Phong! Hỏa! Lôi !Điện”, người quản gia vui mừng
“Tốt quá rồi. Phong Hỏa Lôi Điện, bốn cao thủ đã có mặt. Tên họ Lâm kia, anh chết chắc rồi”, người đàn ông cũng mừng lắm.
Tô Nhu giật mình. Phong Hỏa Lôi Điện sao?
Cô không biết thực lực của họ tới mức nào nhưng nhìn đối phương được tín nhiệm thế kia thì cô cũng biết họ không phải là người thường.
“Cậu Tần, chúng ta có thể nói chuyện mà”, Tô Nhu kêu lên.