Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ cảnh sát cũng được điều động, họ vội tới địa điểm xảy ra vụ nổ, đồng thời phong tỏa hiện trường.

Lâm Chính có mặt nhưng ít nhất cũng mất mười phút mới tới nơi. Cảnh sát đã giăng dây, đồng thời đưa những người có mặt rời đi.

“Cảnh sát Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính lao qua vạch ranh giới, hỏi vội.

“Thần y Lâm tới rồi”.

Cảnh sát Trương vội chạy tới: “Có một quái nhân, phá hủy ở bên trong. Vừa rồi có một đội đặc chủng nhưng căn bản không thể đối phó được. Ai cũng bị thương cả rồi, khó mà sống được. Giờ họ được đưa tới Huyền Y Phái rồi đó”.

“Quái nhân sao?”

“Đúng vậy, toàn thân kẻ đó phát ra khí đen, hai mắt đỏ như máu trông vô cùng đáng sợ. Chúng tôi đã thông báo cho quân đoàn Long Huyền và mời các cao thủ tới rồi. Mong là họ sẽ nhanh chóng có mặt”, cảnh sát Trương nói.

“Ừm! Có điều trước mắt tình hình nghiêm trọng, để tôi vào đối phó đi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Điều này...được, có điều thần y Lâm nhớ chú ý an toàn. Tôi sẽ cử thêm một đoàn người yểm trợ”, cảnh sát Trương chần chừ nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.

Cảnh sát Trương đương nhiên biết thực lực của Lâm Chính, nếu anh ra tay thì tình hình chắn sẽ được xử lý.

“Không cần đâu, mau đưa những người bên trong rời đi đi”, Lâm Chính hét lớn rồi nhảy vào trong.

Anh đã có thể khẳng định rồi. Đối phương chính là ma nhân của Thiên Ma Đạo. Xung quanh đây đều bị bao trùm bởi ma khí, cực kỳ âm sầm khiến người ta thấy ớn lạnh.

Ma khí đáng sợ quá. Lâm Chính không dám khinh suất, lập tức lấy châm bạc ra ghim lên người. Dù tình trạng của anh cực kỳ không tốt.

Anh vừa luyện xong Phi Thăng Đan nên bị hao kiệt sức lực, nếu mà không dùng châm thì không thể nào hồi phục được.

Cẩn thận vẫn hơn. Một lúc sau Lâm Chính tới chỗ có ma khí.

Đó là một ngã tư. Nhà cửa xung quanh đều bị tàn phá, dưới đất có vài người xấu số đã tắt thở. Xe cộ cũng đều bị phá hủy.

Một luồng khí màu đen dày đặc ở giữa con đường. Giữa luồng khí đó là một bóng hình. Lâm Chính có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ au.

“Thần y Lâm cuối cùng cũng tới rồi”, giọng nói lạnh như băng vang lên

Lâm Chính quay qua nhìn. Đó là Tử Long Thiên.

“To gan lắm, dám làm loạn ở đây, các người không sợ Tịnh Thế Bạch Liên sao?”, Lâm Chính chất vấn.

“Sợ, đương nhiên là sợ nhưng tôi nghĩ cậu không dám sử dụng đâu, nếu không Giang Thành cũng nát bét rồi. Cậu dám hi sinh mạng người của cả một thành phố không?”, Tử Long Thiên hừ giọng.

Lâm Chính đanh mắt: “Các người tới vì mục đích gì?”

“Hoàn Hồn Châu đâu?”, Tử Long Thiên hỏi bằng vẻ vô cảm.

“Hoàn Hồn Châu?”, Lâm Chính giật mình, đột nhiên nhớ ra: “Lẽ nào đó chính là thứ mà người của Tử Vực mang tới?”

“Xem ra nó nằm ở chỗ của cậu thật”, Tử Long Thiên hừ giọng nhìn về phía đám khí màu đen.

Trong nháy mắt, đám khí giống như nhận được mệnh lệnh bèn gầm lên.

Lâm Chính lật tay phản công. Vô số châm bạc phóng ra ghim vào huyệt của bóng hình màu đen và khống chế đối phương.

Thế nhưng...keng keng...tiếng kêu giòn giã vang lên. Toàn bộ châm bạc không thể đâm xuyên đối phương, chỉ rơi xuống đất.

“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK