Người của các tông môn thế tộc đều rất bất mãn, ngoạc miệng chửi bới.
Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Những con tin mà Thiên Ma Đạo bắt đều là lãnh đạo cấp cao của các tông môn thế tộc, đều là con cháu ruột thịt của các chưởng môn tông chủ.
Cho dù bọn họ có người phản đối, có đệ tử không vui, nhưng cũng vô ích.
Để cứu được người thân của mình, các chưởng môn tông chủ bất chấp sự phản đối của mọi người, nghe theo lệnh của Thiên Ma Đạo, tiến về phía Giang Thành.
Rất nhanh, một đội quân mấy vạn người do mười mấy thế tộc cấu thành tiến về phía Giang Thành.
Dẫn đầu là lăng chủ Thu Cơ của Linh Tâm Lăng.
Bà ta mặc áo bào đỏ rực, cưỡi bạch mã, sắc mặt đầy lo lắng.
Thiên Ma Đạo bắt chồng của bà ta là Phú Vạn Niên, bà ta lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Ma Đạo để cứu chồng mình ra.
Nhưng người của Linh Tâm Lăng rất bất mãn với chuyện này.
Trong mắt bọn họ, Thu Cơ là tông chủ một tông, thì nên suy nghĩ cho lợi ích của tất cả mọi người trong tông môn, chứ không phải vì cá nhân bà ta. Nếu bà ta cố chấp muốn cứu chồng mình, mọi người cũng không phản đối, nhưng không thể ép buộc.
Trên thực tế thì Thu Cơ lờ đi ý kiến của mọi người, bắt bọn họ theo bà ta cống hiến cho Thiên Ma Đạo.
Rất nhiều người tức giận nhưng không dám nói gì.
Hầu hết những người ở đây là bị Thu Cơ ép tới.
Ai nấy mặt mũi hằm hằm tức giận.
"Lăng chủ, chúng ta liều lĩnh tấn công Giang Thành gần như là đối đầu với Long Quốc! Như vậy chẳng phải là phản quốc sao?".
Một ông lão đã cao tuổi đi tới bên cạnh Thu Cơ, trầm giọng nói.
Lúc này Thu Cơ chỉ muốn nhanh chóng cứu chồng, lòng nóng như lửa đốt, sao có thể nghe lọt tai câu nào?
Sắc mặt bà ta sầm xuống, tức giận quát: "Ý ông là sao? Lẽ nào ông muốn làm trái lệnh của lăng chủ? Muốn phản bội Linh Tâm Lăng?".
"Lăng chủ bớt giận! Tôi... tôi không có ý đó", ông lão biến sắc, vội vàng ôm quyền cúi đầu.
"Nghe đây, lần này không phải chúng ta đến tấn công Giang Thành, chúng ta cũng không thể làm chuyện táng tận lương tâm như phản quốc. Lần này chúng ta chỉ thảo phạt Dương Hoa thôi! Rõ chưa?".
Thu Cơ lạnh lùng nói: “Thần y Lâm Giang Thành hung ác tàn bạo, lạm sát người vô tội, là một kẻ vô cùng độc ác, lần này chúng ta là thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!”.
“Vâng…”
Ông lão lại ôm quyền, khuôn mặt già nua có vẻ vô cùng khó coi.
Ai cũng biết đây là lý do của Thu Cơ.
Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Không biết đã qua bao lâu, đội ngũ mười mấy thế tộc đã đến bên ngoài Giang Thành.
Sắc mặt Chu Huyền Long lạnh như băng, dẫn theo quân đoàn Long Huyền bố trí phòng ngự từ lâu.
Ông ta không ngờ người mình chờ nửa ngày không phải là ma nhân mà là một đám người Long Quốc…
“Khốn kiếp!”.
Chu Huyền Long thầm rủa một câu, cảm giác tính chất của sự việc đã thay đổi.
Nếu là người Thiên Ma Đạo thì ông ta có thể phát động tấn công không chút do dự. Nhưng đối mặt với người Long Quốc, cho dù ông ta muốn mạnh tay thì các chiến sĩ cũng sẽ chần chừ.
“Lập tức gọi điện cho cấp trên, báo cáo tình hình ở đây!”.
Chu Huyền Long trầm giọng quát, sau đó cầm thiết bị phóng thanh bước tới.
“Đội ngũ phía trước nghe đây, lập tức dừng bước cho tôi! Nếu không chúng tôi sẽ khai hỏa!”.
Chu Huyền Long lớn tiếng kêu lên.
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng dẫn đầu nghe thấy thế liền lập tức dừng lại.
“Ai cho các người dừng lại? Tiến về phía trước cho tôi!”.
Ánh mắt Thu Cơ chứa đầy giận dữ, lớn tiếng mắng.
“Lăng chủ, bọn họ đều có súng cả đấy… Chúng ta cứ thế qua đó chẳng phải sẽ bị bắn chết sao?”.
Đệ tử dẫn đầu tỏ vẻ sợ sệt, run giọng đáp.