“Chủ tịch Lâm, vì sao?”, Lục Tuyết ngẩng người, vội hỏi.
“Vì tôi muốn cô làm việc cho tôi”, Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, hờ hững nhìn Lục Tuyết.
Lục Tuyết ngạc nhiên, lập tức hiểu ý Lâm Chính.
Anh muốn mình làm phản gián, giúp anh theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Vương.
Nếu lúc này Lục Tuyết đầu hàng Lâm Chính, vậy thì mọi hành động của nhà họ Vương sẽ được Lâm Chính nắm trong tay.
Điều này đối với tình hình của Dương Hoa hiện nay mà nói đúng là sự trợ giúp rất lớn.
Nhưng Lục Tuyết suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu.
“Xin lỗi Chủ tịch Lâm, e là… tôi không giúp được anh!”.
“Vì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Nhà họ Vương có ơn với tôi, hơn nữa không có sự giúp đỡ của nhà họ Vương chi trả tiền thuốc cho mẹ tôi, mẹ tôi đã không thể sống đến bây giờ. Chủ tịch Lâm, tôi biết anh và giám đốc Mã rất tốt với tôi, nhưng làm người không thể quên nguồn cội. Với tôi, nhà họ Vương giống như gia đình của tôi, anh muốn tôi phản bội nhà họ Vương… tôi không làm được”, hai mắt Lục Tuyết hơi đỏ lên, hạ giọng nói.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn cô ta, một lúc lâu sau, bất lực thở dài.
“Thôi được, nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không ép cô. Cô cũng xem như là người có tình có nghĩa”.
“Xin lỗi, Chủ tịch Lâm, ít ra tôi có lỗi với sự đào tạo của các anh…”, Lục Tuyết cúi thấp đầu, nói.
Mã Hải dẫn theo hai người đi vào.
“Dẫn cô ta xuống, nhốt lại trước”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Nhốt lại?”, Lục Tuyết ngẩn ngơ: “Chủ tịch Lâm, anh không giao tôi cho cảnh sát sao?”.
“Nếu giao cô cho cảnh sát vậy thì bại lộ rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ không kiện cô. Nhưng để trả giá, mấy ngày tới cô có thể phải ở trong một phòng kín. Tôi sẽ cung cấp thức ăn nước uống cho cô, nhưng cô sẽ không còn liên hệ gì với bên ngoài. Hi vọng cô có thể yên phận một chút”, Lâm Chính nói.
“Nếu nhà họ Vương không liên lạc được với tôi, bọn họ chắc chắn sẽ sinh nghi”.
“Nên điện thoại của cô phải để lại đây, tôi sẽ chủ động gửi tin nhắn cho nhà họ Vương!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lục Tuyết hít sâu một hơi, không nói gì.
Mã Hải dẫn Lục Tuyết đi, Lâm Chính tiếp tục xử lý tài liệu.
Hành động của nhà họ Vương và Nhậm Quy quả nhiên nhanh nhẹn.
Bảy giờ tối, một tin tức kỳ lạ đột nhiên được đăng lên Báo Chiều Giang Thành.
Ở một gia đình bình thường, bố mẹ vì uống thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa mà đột nhiên rơi vào hôn mê sâu, được đưa vào phòng cấp cứu.
Mười phút sau, lại có một người đàn ông năm mươi tuổi cũng uống thuốc nhồi máu não sau đó rơi vào hôn mê.
Hai người đều đang được cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân Giang Thành.
Vốn những chuyện này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Dù sao bệnh nhân đã lớn tuổi, cơ thể mắc không ít bệnh về già, nhồi máu não được khống chế thì cũng có bệnh khác.
Chỉ là hai người này vẫn còn đang cấp cứu, đột nhiên lại xuất hiện một luồng dư luận, tố cáo thuốc của Dương Hoa vì tiết kiệm tiền nguyên liệu mà khiến bệnh nhân uống vào phải chịu nhiều rủi ro.
Dư luận này vừa xuất hiện đã dẫn dến một làn sóng mạnh mẽ.
Mã Hải vội vàng tìm người tiến hành quan hệ công chúng, đồng thời đưa thuốc đi giám định, sau đó đăng thông báo giấy giám định, thanh minh lời đồn này.
Nhưng sau đợt quan hệ công chúng đó, trên mạng đột nhiên xuất hiện một lời nói khiến cho những người vốn đã bác bỏ tin đồn nảy sinh nghi ngờ.
“Thuốc nhồi máu não này xem trong giấy hướng dẫn thì không có vấn đề gì”.
Câu nói này trông có vẻ như đang chứng minh thuốc nhồi máu não không có vấn đề, nhưng khi kết hợp với thân phận của người này thì lại khiến người ta nghĩ xa xôi.
Nhân viên cũ của Dương Hoa Lưu Khởi Minh, giám đốc sản phẩm vừa mới bị cách chức của Dương Hoa!
Lưu Khởi Minh bị cách chức, thật ra anh ta có lên tiếng hay không đã không còn quan trọng.
Nhưng một câu nói như vậy quả thật khiến người ta nghi hoặc.
Chỉ vài phút sau, Lưu Khởi Minh lại đăng thêm một tin lên mạng.
“Di chứng của loại thuốc đó sẽ ủ bệnh trong cơ thể rất lâu!”.
Tin tức này vừa mới đăng lên một giây thì bị Lưu Khởi Minh nhanh chóng xóa đi.
Hành động mập mờ xóa bài như thế có thể nói đã làm bùng lên nghi ngờ của tất cả cư dân mạng.
Cùng lúc đó, lại có mấy người bệnh trẻ tuổi sử dụng thuốc nhồi máu não của Dương Hoa được đưa đến khoa bệnh nặng của bệnh viện.
Chứng tỏ thuốc có vấn đề!
Lần này trên mạng lại rộ lên xôn xao.
Trong nháy mắt, tất cả mũi dùi và dư luận đều nhằm vào Dương Hoa.
Người của bên quản lý giám sát cũng đến trụ sở chính của Dương Hoa ngay lập tức, kiểm tra lại mỗi một bước sản xuất của toàn bộ thuốc ở Dương Hoa.
Dù có kiểm tra vô số lần vẫn thấy không có vấn đề gì, nhưng dư luận trên mạng quá dữ dội.
Di chứng còn có thời kỳ ủ bệnh?
Hơn nữa còn rất lâu?
Ai mà không lo chứ?
Trong thời gian ngắn, thuốc của Dương Hoa bị nghi ngờ, cổ phiếu lại dao động, thậm chí lượng tiêu thụ cũng xuất hiện vấn đề.
Không thể không nói đợt tấn công lần này cực kỳ chí mạng.
Dương Hoa bị Nhậm Quy tấn công liên tục, các thị trường đã khai thác trước kia thu hẹp nghiêm trọng, chỉ dựa vào hai phương thuốc để duy trì. Nếu hai phương thuốc này có vấn đề thì Dương Hoa thật sự tiêu đời.
Nhưng họa vô đơn chí.
“Chủ tịch Lâm, có vấn đề rồi!”.
Mã Hải chạy vào, thở hổn hển hét lên.
“Nhà máy nhận được thông báo phải dừng sản xuất thuốc mới, nói là phải kiểm tra lại an toàn và mối nguy tiềm ẩn của thuốc mới”, Mã Hải sốt ruột nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày, bút trong tay khựng lại.
“Rốt cuộc Nhậm Quy cũng đã sử dụng thủ đoạn cuối cùng rồi sao…”.