Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bài học kết thúc vào ngày thứ 3. Vừa tan học đám đông đã vội vàng chào Lâm Chính và chạy đi bế quan tu luyện. Lâm Chính thở phào đi về phía Phượng Hải Các mới xây dựng.

“Minh chủ”, bên trong Phượng Hải Các, mọi người thấy anh tới thì vui mừng hò reo và đứng dậy hành lễ.

“Nằm xuống tĩnh dưỡng đi”, Lâm Chính nghiêm mặt nói.

“Vâng minh chủ”.

“Nghe đây, tất cả thuốc điều trị cho mọi người đều dùng loại tốt nhất, không được tiết kiệm gió chưa”.

Lâm Chính dặn dò người hộ lý.

“Minh chủ yên tâm, chúng tôi luôn dùng loại tốt nhất”, người bên cạnh mỉm cười.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu bước đi. Những người bị thương cảm động rơi nước mắt.

“Minh chủ tới rồi”.

Lúc này một bóng hình ngồi xe lăn nhìn thấy Lâm Chính thì định đứng dậy, nhưng do cơ thể còn yếu nên không thể. Lâm Chính thấy vậy bèn bước tới ghì người này xuống. Đó chính là Hoa Thiên Hải.

“Thế nào, Hoa băng chủ, đã hồi phục thế nào rồi”, Lâm CHính cười nói.

“Đã hồi phục được bảy, tám phần rồi. Chỉ có điều khí mạch bị ảnh hưởng nên không kích hoạt chân khí được”, Hoa Thiên Hải cười lúng túng.

“Tĩnh dưỡng cho tốt. Đợi sau khi ông hồi phục thì tôi giúp ông biến dị sức mạnh phi thăng, giúp ông bước vào cảnh gới thần tiên”, anh nói.

“Cảnh...giới thần tiên sao?”, Hoa Thiên Hải đỏ mặt, nín thở.

“Bố xem, chưa khỏi mà đã nghĩ tới những chuyện xa vời vợi rồi. Bố tưởng ai cũng như Lâm minh chủ có thể hiểu rõ thiên đạo trở thành người phi phàm sao Con thấy bố nên thôi đi ấy”.

Lúc này một bóng hình bước tới,đẩy xe cho Hoa Thiên Hải và mỉm cười. Đó là Hoa Vi Vi. Cô ta chỉ bị trúng hàn độc, không bị thương gì nhiều nên đợi khi hàn độc được đẩy ra hết là hồi phục lại như thường.

“Vi vi, chăm sóc bố cô cho tốt, tôi đi lên lầu xem thế nào”, Lâm Chính mỉm cười

“Vâng minh chủ mau đi đi. Có vẻ cô Ái Nhiễm đã hồi phục được ý thức rồi nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cứ gọi tên anh suốt”, Hoa Vi Vi mỉm cười

“Vậy sao?”, Lâm Chính vội đi lên lầu.

Anh chạy lên đỉnh lầu Phượng Hải Các, một bóng hình xinh đẹp đang ngồi đầu giường lau mồ hôi cho Ái Nhiễm.

Ái Nhiễm vẫn nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt không ngừng mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt.

“Lâm...chính...”, Lâm Chính cảm thấy trái tim như vỡ tan. Anh bước tới nắm tay Ái Nhiễm.

“Ái Nhiễm tôi ở đây”, Lâm Chính nói.

Bóng hình kia giật mình, lúc này mới ý thức được có người có mặt

“Lâm minh chủ đã lâu không gặp", cô gái mỉm cười.

“Hóa ra là cô Tề?”

Lâm Chính gật đầu: “Cô vất vả rồi”.

“Tôi và Ái Nhiễm vốn là bạn tốt. Lúc trước tôi định tới giúp đỡ nhưng gia tộc phản đối, giờ Lâm minh chủ đã đánh bại nhà họ Mãn, vang danh khắp vực Diệt Vong, các thế tộc khác chỉ muốn được gia nhập liên minh Thanh Huyền nên lần này gia tộc của tôi đã ủng hộ tôi rồi”, Tề Thủy Nguyệt mỉm cười.

Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chân của Tề Thủy Nguyệt, chân của cô gái đã có thể đi lại như người bình thường. Xem ra thuốc có tác dụng

“Lâm Chính”

Lúc này giọng nói nhỏ vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy Ái Nhiễm đã từ từ mở mắt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK