"Hả?".
Người của Long tộc ở trong kết giới đều ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên đỉnh kết giới mây đen cuồn cuộn, sấm sét đáng sợ lập lòe trong mây.
Sau đó!
Gào!
Con rồng thép khổng lồ gầm lên một tiếng.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sấm sét giáng xuống rất mạnh.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tia sét khổng lồ đáng sợ nặng nề giáng vào kết giới như những mũi tên.
Kết giới rung chuyển dữ dội.
Tia lửa tóe ra lấp đầy cả bình nguyên.
Rắc!
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên.
Cuối cùng kết giới cũng không chịu nổi, bị sét đánh vỡ tan.
"Hỏng rồi! Kết giới không cầm cự được nữa!".
"Tiêu rồi! Chúng ta tiêu cả rồi!".
"Cứu tôi với!".
"Lần này phải làm sao đây?".
Tất cả người của Long tộc ở bên trong kết giới đều sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Ý chí chiến đấu vừa nhen nhóm đã bị quét sạch.
Thực lực mà con rồng thép khổng lồ thể hiện chẳng khác nào thần linh.
Bọn họ thực sự không thể tưởng tượng được một con cự thú cơ quan lại có năng lực thao túng cả sấm sét.
"Chạy! Chạy mau! Chạy ngay đi!".
Long Húc Tôn nhìn cảnh tượng đáng sợ này, bỗng dưng bừng tỉnh.
Sự tồn tại có thể đánh cho Long Tử phải tháo chạy thì sao có thể là hạng xoàng được?
"Mau chạy đi! Mau chạy đi!".
Long Húc Tôn quay lại gào lên, bỏ mặc tộc nhân ở xung quanh, chạy thẳng về phía sau của kết giới.
Những người khác thấy thế cũng bám theo.
Cuối cùng.
Rẹt!
Cùng với một tiếng nổ lớn vang lên.
Kết giới đã bị sấm sét đánh cho tan tành...
Sấm sét dày đặc cuồn cuộn giáng vào đám người.
Trong đám người lập tức bụi bay mù mịt.
Tất cả những ai chạm vào sấm sét đều hóa thành cát bụi bay đầy trời.
Không ai có thể chống lại những sấm sét này.
Sau khi kết giới nổ tung, những người trốn sau kết giới đều bỏ chạy tứ tán.
Gào!
Con rồng thép khổng lồ lại gầm lên, sau đó đuổi theo những người Long tộc đang tháo chạy.
Nó há miệng, phun ra sấm sét, giết chết những người kia.
Sấm sét khiến mặt đất nát bét, núi non hủy hoại...
Giờ phút này, dường như cả long mạch dưới lòng đất đều bị con rồng thép khổng lồ này làm cho rung chuyển.
Lúc này, Long Tử đã đến thành trung tâm của Long tộc.
Thành trung tâm này nằm ở cấm địa của long mạch dưới lòng đất.
Nhưng lại là cấm địa lớn nhất, trong rừng Long Hồn.
Thực ra rừng Long Hồn không có chướng khí thiên nhiên hay nguy hiểm, sở dĩ được gọi là cấm địa là do nơi này có người của Long tộc bảo vệ, bất cứ ai vào rừng Long Hồn đều bị giết.
Nhiều người bị giết nên cũng không ai dám đến nữa, lâu dần liền trở thành cấm địa.
Long Tử thở hổn hển, toàn thân mệt lả, lảo đảo tiến vào rừng Long Hồn.
"Ai?".
"Hả? Là Long Tử?".
"Thuộc hạ bái kiến Long Tử!".
Các thủ vệ của Long tộc trong rừng Long Hồn lao tới đỡ lấy Long Tử.
"Mau đưa tôi đến điện Tế Long! Nhanh lên!".
Long Tử khẽ gầm lên.
"Tuân lệnh!".
Mọi người vội kêu lên, khiêng ngay Long Tử đến giữa rừng Long Hồn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trước một cung điện nguy nga tráng lệ ở giữa rừng.
Đây là nơi Long tộc dùng để bái tế.
Bình thường nó sẽ không mở, tất cả người của Long tộc đều không được lại gần.
Nhưng hôm nay, Long Tử lại phá vỡ truyền thống này.
"Tập hợp tất cả tộc nhân vào điện Tế Long! Nhanh lên!".
Long Tử khẽ gầm lên.