“Minh chủ, hình như là người của Ám Thiên Võ Thần”.
Tửu Ngọc lên tiếng, giọng trầm thấp.
Lâm Chính nhìn về phía đám người đó, không khỏi sửng sốt.
Trong nhóm người đó quả thật có Ám Minh Nguyệt.
Xem ra cô ta cũng đến báo danh.
Ám Minh Nguyệt như chú ý tới điều gì, ánh mắt liếc về phía này, khi nhìn thấy Lâm Chính thì không khỏi sửng sốt, nhưng chẳng lâu sau lại trở nên lạnh lẽo, cô ta hừ một tiếng, dẫn người đi vào trong Long Khẩu.
“Minh chủ, hay là đợi lát nữa chúng ta hãy vào trong?”.
Tửu Ngọc ngập ngừng, cẩn thận hỏi.
“Không sao, nơi thế này cô ta không làm gì được chúng ta”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, dẫn Tửu Ngọc đi tới Long Khẩu.
Địa vị của Ám Minh Nguyệt rất dễ nhận ra, vừa đến gần Long Khẩu, những người xung quanh Long Khẩu đã lần lượt hành lễ với cô ta.
Bọn họ thành khẩn tôn kính, không dám lỗ mãng.
Ám Minh Nguyệt giống như thiên nga kiêu ngạo, đầu ngẩng cao, bước mạnh mẽ đi vào Long Khẩu.
Tư thế đó giống như công chúa du hành vậy.
Lâm Chính dẫn Tửu Ngọc đi theo phía sau.
Đi vào Long Khẩu là có thể nhìn thấy một cầu thang kéo dài.
Hai bên cầu thang có nhiều cây đuốc chiếu sáng bên trong Long Khẩu.
Thỉnh thoảng có người ra vào, khi nhìn thấy Ám Minh Nguyệt thì đều khom lưng, thậm chí có người còn quỳ một gối xuống.
Nhưng Ám Minh Nguyệt đều coi như không có chuyện gì.
Đi xuống dưới khoảng mười mấy phút thì nhìn thấy một khu vực rộng lớn, giống như một cung điện.
Lúc này, trong cung điện có rất nhiều người.
Có người ngồi khoanh chân dựa vào tường như đang tu luyện, có người tụ tập theo từng nhóm, châu đầu ghé tai.
Ở cuối cung điện là cửa đồng to lớn cao trăm mét.
Hai cánh cửa đồng mỗi cái khắc một thần long đang bay lượn, trông rất sống động.
“Đại nhân, cánh cửa đồng đó chắc chắn là lối vào Long Cung!”.
Tửu Ngọc nhỏ giọng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, trong mắt bốc lên ngọn lửa cháy bỏng.
Nếu Long Cung thật sự có nhiều bảo tàng, đương nhiên sẽ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Cô Ám Minh Nguyệt đến rồi!”.
“Nhìn kìa, đó chính là người kế vị Võ Thần!”.
“Cô Ám Minh Nguyệt quả nhiên tư thế hiên ngang!”.
“Đây là con gái của Võ Thần sao?”.
Hiện trường xôn xao.
Dù sao người con gái vừa có thực lực vừa quyền thế vừa xinh đẹp như Ám Minh Nguyệt đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Bọn họ nhìn với ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy sùng bái, nhưng trong đó vẫn xen lẫn không ít ánh mắt tham lam.
“Cô Ám, đã lâu không gặp”.
Một người đàn ông để râu, mặc áo dài màu nâu đi tới, cười chào Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt phớt lờ hắn.
Người đàn ông lại không bỏ qua mà đuổi theo Ám Minh Nguyệt, liên tục bắt chuyện với cô ta.
Ám Minh Nguyệt ghét bỏ nhưng lại không đuổi hắn đi.
Xem ra thân phận người này cũng không đơn giản.
Nghĩ cũng phải, ai cũng nhìn ra người này muốn làm con rể Võ Thần, nhưng nếu không có chút thân phận thực lực thì ai dám có ý nghĩ đó?
Lâm Chính không có hứng thú mà nhìn sang phía bên phải cánh cửa đồng.
Nơi đó có một quả cầu rất lớn, giống như Long Châu.
Bên ngoài bao quanh bởi một hình điêu khắc thần long cứng cáp sâu xa.
Phía trước nó nhiều người xếp thành một hàng dài.
Liên tục có người đi đến trước quả cầu, cắn ngón tay nhỏ máu lên quả cầu.
Quả cầu không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Có màu xanh lam, có màu xám…
Lâm Chính bước tới, đứng ở phía sau thành thật xếp hàng.
Nhưng Ám Minh Nguyệt rõ ràng không muốn tuân theo quy tắc, dẫn người đi thẳng tới quả cầu.
Người đàn ông trước quả cầu sợ đến mức lùi lại, nhường chỗ cho cô ta.
Ám Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, cắn ngón tay, ấn lên quả cầu.
Trong nháy mắt, quả cầu tỏa sáng.
Nhưng ánh sáng tỏa ra không phải màu xanh lam, cũng không phải màu xám.
Mà là… màu xanh lơ.