Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi trời, thần y Lâm muốn ra tay à? Lợi hại! Lợi hại!”

Lý Vinh Sinh cười đều, lên tiếng.

“Đúng là to gan thật”.

“Ngay cả ông Cổ cũng bất lực, cậu thế mà còn dám ló đầu ra bảo có thể thử? Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ y thuật của mình có thể giỏi hơn ông Cổ à?”

“Đầu óc cậu không có vấn đề đó chứ?”

Mọi người đều chế giễu nói.

Hoắc Phong không ừ hử gì, nhưng nét mặt hiện lên vẻ cười nhạo, thích thú nhìn Lâm Chính.

“Lâm Chính, anh làm gì thế? Ở đây không có việc của anh mà nhỉ? Đứng ra sau đi”.

Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.

“Không sao đâu cô Thượng Quan, đã đến rồi cũng không thể uổng công chạy một chuyến, chữa được thì tôi chữa, không được thì cũng giỏi hơn những người rụt cổ không dám khám bệnh ở phía sau nhỉ?”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu nói gì?”

Lý Vinh Sinh nổi giận, muốn bước đến mắng Lâm Chính nhưng Hoắc Phong lại nhanh hơn một bước nói.

“Linh Nhi, nếu thần y Lâm của chúng ta đã tự tin như thế thì sao cô lại ngăn cản người ta? Thần y Lâm, anh làm đi, để mọi người xem y thuật của anh”.

Sắc mặt Thượng Quan Linh sa sầm, mặt không cảm xúc trợn mắt nhìn Lý Vinh Sinh.

Nhưng đến nước này rồi, cô ta nói gì cũng vô dụng.

Lâm Chính muốn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, cô ta có muốn cứu cũng không có cơ hội.

"Đây cũng là bác sĩ của các người à? Được rồi, anh đi khám bệnh cho mẹ tôi đi, nhưng tôi phải nói cho anh biết, nếu hôm nay các người không chữa khỏi cho mẹ tôi, các người đều phải chịu trách nhiệm! Ai cũng đừng hòng chạy”.

Dương Như Long nghiến răng nói.

“Bác sĩ trước giờ không phải là người toàn năng, khi một bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu những người thân yêu của anh thì người đó đã xứng đáng với mọi người, kể cả những người thân yêu đã mất của anh. Thế nên bất kỳ ai trút hết nỗi đau đớn khi người thân mất đi lên bác sĩ đều đáng thẹn”.

Lâm Chính không cảm xúc nói.

“Khốn kiếp! Anh đang dạy dỗ tôi đấy à?”

Dương Như Long nổi giận.

“Tôi đang chỉ ra chỗ sai cho anh”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó cũng mặc kệ Dương Như Long, bước đến trước tấm bình phong ngửi thử.

Dương Như Long cực kỳ tức giận nhưng lại không nổi cáu, mà lạnh lùng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Lâm Chính ngửi thử một lúc, che mắt lại đi đến phía sau tấm bình phong, bắt đầu bắt mạch cho bệnh nhân.

Thời gian anh bắt mạch rất lâu.

Mọi người đợi tận hai phút cũng không thấy Lâm Chính đứng dậy.

Mọi người đều tập trung nhìn vào bóng người trên tấm bình phong.

Nhưng Thượng Quan Linh lại không để ý nhiều.

Cô ta biết chắc chắn Lâm Chính không chữa được cho người đó.

Dù sao ngay cả Cổ Chung Minh cũng bó tay, chỉ một bác sĩ không chính quy có thể làm được gì?

Nhưng điều khiến Thượng Quan Linh cảm thấy kỳ lạ là thái độ của Dương Như Long.

Theo lý thì Dương Như Long không nhất thiết phải nổi nóng như thế.

Dù sao mấy năm nay sơn trang Quang Chiếu cũng đi khắp nơi tìm danh y về chữa trị cho bệnh của vợ trang chủ.

Các danh y đó đều không chữa được, nếu lần nào Dương Như Long cũng đổi nổi nóng như thế, còn ai dám đến sơn trang Quang Chiếu chữa bệnh cho họ nữa?

Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Dương Như Long trừng phạt bác sĩ không chữa được bệnh cho vợ của trang chủ mà.

Tại sao hôm nay lại tức giận đến mức này?

Thượng Quan Linh xoa cằm suy tư, cảm thấy có linh cảm không lành.

Ngay lúc này Lâm Chính chậm rãi đứng lên.

Anh đến trước tấm bình phong, một tay kéo tấm vải đen xuống.

Mọi người lập tức chạy đến.

“Này, tình hình thế nào?”

“Thế nào? Hơ, còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không có kết quả rồi”.

Lý Vinh Sinh cười nhạo: “Y thuật của cậu ta có thể giỏi hơn ông Cổ à? Chắc chắn cậu ta cũng nói y hệt ông Cổ thôi, không hiểu các người đang mong chờ cái gì?”

Mấy lời này của ông ta dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của rất nhiều người.

Đúng thế, dù Lâm Chính có tài năng đến mấy cũng không thể so được với Cổ Chung Minh tài đức vẹn toàn.

Cậu ta cũng chỉ có thể nói lại mấy lời Cổ Chung Minh nói trước đó.

Nhiều người lắc đầu thở dài.

Đôi mắt Dương Như Long lộ ra vẻ kỳ lạ, lập tức bước đến nói.

Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng nói.

“Bà ấy không có bệnh”.

Chỉ mấy chữ ngắn gọn khiến bầu không khí ngưng đọng lại.

Mọi người sửng sốt nhìn Lâm Chính, há hốc miệng.

Lúc này tim Dương Như Long gần như ngừng đập.

“Lâm Chính, anh… anh vừa nói gì?”

Thượng Quan Linh hoàn hồn vội hỏi.

“Tôi nói người này không có bệnh”.

Lâm Chính chỉ vào bóng người trên tấm bình phong, không cảm xúc nói.

“Linh Nhi, đây chính là người đến đây kiếm tiền nhờ vào mối quan hệ với cô sao?”

Hoắc Phong quay đầu lại lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Linh: “Thật ra tôi cũng không phản đối việc anh ta tới lấy tiền khám bệnh không công, nhưng nếu anh ta nói bậy bạ ở đây, hủy hoại thanh danh của Bắc Cảnh Tư chúng ta, vậy thì không thể chấp nhận được”.

Sắc mặt Thượng Quan Linh cực kỳ khó coi, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trầm giọng nói: “Lâm Chính, nếu anh không phải là chồng của Tô Nhu, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh. Giờ anh lập tức câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ tự tay làm anh ngậm miệng lại”.

“Cô Thượng Quan không tin tôi à?”

Lâm Chính hỏi.

“Ai mà không biết vợ trang chủ của sơn trang Quang Chiếu bị bệnh nhiều năm, sống không bằng chết, chẳng còn sống bao nhiêu năm, sao có thể không bị bệnh được?”

Thượng Quan Linh hừ một tiếng nói.

“Chàng trai, việc này không thể nói bậy được, mặc dù tôi không thể chẩn đoán được nguyên nhân bệnh cụ thể của bệnh nhân, nhưng tình trạng này của bà ấy sao có thể không có bệnh chứ?”

Cổ Chung Minh cũng nhíu mày, trầm giọng nói.

“Đừng nói bậy bạ ở đây nữa”.

“Người đã thế rồi mà còn bảo không bị bệnh ư?”

“Tôi thấy bản thân tên này mới có bệnh đấy, hơn nữa là đầu óc có vấn đề. Nếu không sẽ không nói mấy lời thiểu năng như vậy”.

“Nói đúng lắm”.

Mọi người đều lên tiếng chỉ trích, liên tục chế giễu không dứt.

Lâm Chính lắc đầu không nói gì nhiều.

“Vậy tôi để cho các người xem thử”.

Nói rồi anh nắm lấy tấm bình phong, sau đó vén lên.

Tấm bình phong lập tức nghiêng đi.

“A!”

Cô giúp việc đứng sau tấm bình phong hét lên.

Mọi thứ ở phía sau cũng đều lộ ra ngoài, đập vào mắt mọi người.

Mọi người vội nhìn sang.

Chỉ thấy một người phụ nữ không có mặt nằm trên chiếc giường phía sau bức bình phong.

Mặt người phụ nữ không có da, chỉ còn lại một chút thịt bị thối rửa, gương mặt đều là máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.

Bà ta nằm trên giường, bất động như một thi thể.

Nếu không phải vẫn còn nghe tiếng tim đập yếu ớt, e là ai cũng nghĩ bà ta đã chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK