Anh cũng cảm thấy hơi hối hận vì ban đầu đã chuyển vào đây sống cùng cô.
Nhưng vấn đề là nếu anh không dọn vào đây mà để Bạch Cần một mình dọn vào thì anh sợ cô sẽ cảm thấy tủi thân.
Anh không muốn như vậy.
Tôn Hàn khẽ thở dài, chuyện tình cảm trước giờ vẫn phức tạp như vậy, bỏ thì thương vương thì tội.
Sau khi thay xong một bộ quần áo bình thường, Tôn Hàn đi tới nhà hàng đã được hẹn trước.
Người hôm nay anh hẹn gặp chính là Trương Dương Phi!
Thực ra anh cũng ngạc nhiên khi Trương Dương Phi chủ động gọi điện rồi hẹn anh đi ăn cơm.
Mặc dù Tôn Hàn không thích Trương Dương Phi lắm nhưng anh cũng không từ chối.
Nói cho cùng thì Trương Dương Phi trong mắt Tôn Hàn cũng chỉ là hạng cậu ấm nhà giàu vô dụng không làm nên trò trống gì!
Kết giao với anh ta chưa chắc đã được lợi nhưng nếu đắc tội thì cũng sẽ gặp rắc rối!
“Cậu chủ Trương, có mình cậu thôi sao?”
Tôn Hàn đi về phía bàn tiệc, cười hỏi.
Trương Dương Phi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hàn, cũng mỉm cười từ thiện rồi đừng dậy đón tiếp: “Giám đốc Tôn đến rồi, mời ngồi!”
“Cậu chủ Trương cũng ngồi đi!”
“Mời giám đốc Tôn ăn cơm đương nhiên không cần mời cả những người không liên quan. Giám đốc Tôn quả thực khiến người khác ngạc nhiên, mới chỉ một thời gian ngắn mà đã đổi đời, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử! Có thể thấy Giang Lệ rất coi trọng anh”.
Trương Dương Phi đột nhiên khách sáo thế này khiến Tôn Hàn không kịp thích nghi.
Bởi trong ấn tượng của Tôn Hàn, Trương Dương Phi là một kẻ kiêu căng ngang ngược.
Nhưng nếu nói Trương Dương Phi đột nhiên trở nên khách sáo là do thân phận mới của Tôn Hàn thì cũng không phải.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử quả thực là đáng gờm, nhưng đối với Trương Dương Phi mà nói thì cũng không cần thiết phải luồn cúi lấy lòng.
Hai chữ “quyền lợi” thì “quyền” đi trước, “lợi” theo sau.
Trong giới làm ăn cũng vậy.
Những người thực sự có quyền lực là những người làm trong Bộ Thương mại. Làm ăn có lớn đến đâu cũng không thể đắc tội với những người đó.
Vừa hay, nhà Trương Dương Phi khá có thế lực trong Bộ Thương mại.
“Anh Giang chỉ cho tôi một cơ hội mà thôi, nếu tôi làm không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bãi nhiệm. Vậy nên không dám nhận lời khen ngợi của cậu chủ Trương!”, Tôn Hàn cũng khách sáo đáp.
Trương Dương Phi đột nhiên hơi cau mày, không tiếp tục cười nói như ban nãy nữa.