Dương Dung liền tặc lưỡi, 500 tỷ tệ là bao nhiêu tiền chứ?
Bà ta là một người phụ nữ bình thường ở Mục Thành, mấy trăm nghìn tệ là bà ta đã thấy nhiều lắm rồi chứ huống hồ là mấy trăm tỷ tệ.
Bà ta không khỏi nói: "Có phải là còn giàu hơn cả nhà họ Tôn không?"
Tôn Hàn nheo mắt, mới có mấy câu đã nhắc đến nhà họ Tôn rồi!
Đây cũng là nguyên nhân khiến sắc mặt anh phức tạp. Mẹ nuôi đến Thượng Kinh chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Anh có thể đoán được có người đã rắp tâm đưa mẹ nuôi anh tới.
Hoặc nếu không chỉ có thể là Từ Tiểu Bân gọi đến để bắt anh rời khỏi Thượng Kinh.
Dù là cái nào thì đều không phải chuyện tốt.
Nếu nói tập đoàn Thiên Tử giàu hơn nhà họ Tôn, chỉ xét về tiền thì miễn cưỡng cũng được coi là đúng.
Tất cả tài sản của nhà họ Tôn cộng lại chưa chắc đã được 500 tỷ.
Tập đoàn Thiên Tử đã thành lập khoảng 30 năm, là tập đoàn kinh doanh hàng đầu của Thượng Kinh. Mục đích ngày xưa của họ chưa chắc đã là kiếm tiền mà là muốn lôi kéo các cậu ấm của tầng lớp thượng lưu nơi đây, nhưng đến bây giờ quy mô đã phát triển sâu rộng.
Nhưng không thể tính như thế được.
Tôn Vượng Thịnh chỉ cần thốt một câu là có thể khiến tập đoàn Thiên Tử biến mất.
Thế lực có quyền thế bậc nhất Thượng Kinh lợi hại tới nỗi người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trên thế giới này có quyền, tiền, danh, lợi, mà chữ quyền luôn luôn xếp hàng đầu mấy nghìn năm nay.
Tất nhiên nói những điều này với mẹ nuôi cũng giống đàn gảy tai trâu.
"Mẹ, tại sao mẹ lại tới Thượng Kinh?"
Dù Tôn Hàn đã đoán được đại khái nhưng vẫn hỏi.
"Tôn Hàn, con rời khỏi Thượng Kinh được không?"
Không ngoài dự đoán, Dương Dung đã giở ngay giọng điệu cầu xin, bảo Tôn Hàn rời khỏi Thượng Kinh.
"Tôn Hàn, bây giờ con đã sống tốt lắm rồi. Mẹ cũng biết bố mẹ ruột con đã qua đời từ khi con mới chào đơi. Bây giờ con cũng rất giàu, không cần phải quay về nhà họ Tôn nữa đâu".
"Tiểu Bân thì khác, nó không làm cậu ấm nhà họ Tôn thì nó chẳng có gì cả!"
"Con hãy nể tình mẹ chỉ có một đứa con trai ruột duy nhất là Tiểu Bân mà đừng tranh giành với nó, có được không? Mẹ không có tài cán gì để Tiểu Bân sống tốt hơn, chỉ có thể cầu xin con thôi!"
Giọng Dương Dung nghẹn ngào, khuôn mặt đầy những nếp nhăn.