Vì thế, anh mới lựa chọn bỏ đi.
“Hoàng Thiếu Tài, anh không biết mình sẽ chết thế nào đâu!”
Lẽ ra mọi chuyện đang rất suôn sẻ, chính vì lời nói của Hoàng Thiếu Tài nên mới ra nông nỗi này.
Tôn Hàn đã ghim thù với người này rồi.
“Cậu Tôn, sao cậu uống nhiều thế?”, Phương Minh Nguyệt đi từ đầu phố tới rồi quan tâm hỏi.
“Cô không cần quan tâm, tôi cần cô phối hợp làm cùng một việc!”, Tôn Hàn còn chẳng ngẩng đầu lên.
Phương Minh Nguyệt hỏi: “Việc gì vậy?”
Vốn là Tôn Hàn gọi cô ta tới, chứ không cô ta đã chẳng xuất hiện ở đây.
“Cô từng bảo ba hôm nữa, cổ đông của công ti cô sẽ tiến hành lễ cắt băng với nhà họ Liễu đúng không? Tôi muốn cho họ một buổi lễ khó quên!”
Tôn Hàn đột nhiên ngước đôi mắt lạnh lùng lên, trong đêm tối, ánh mắt ấy trông rất bức người.
Phương Minh Nguyệt ý thức được rằng nhà họ Liễu đã đắc tội tày trời với Tôn Hàn, nhưng đây lại là chuyện tốt với cô ta: “Tôi sẽ gọi cho chủ tịch!”
“Ừm, nếu không bận gì thì ngồi uống với tôi”.
“Được!”
Phương Minh Nguyệt không thể từ chối lời mời của Tôn Hàn.
Hai người đều có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa còn ăn mặc thời thượng nên đã tạo ra một phong cảnh đặc biệt trong đêm tối.
Khoảng nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã uống hết hai bình rượu trắng, còn Phương Minh Nguyệt cũng đã uống hơn hai chai bia, cô ta không nhịn được hỏi han: “Cậu Tôn, có phải phía cô Liễu Y Y có chuyện gì rồi không?”
“Ừ, tôi cứ tưởng chỉ cần mình nỗ lực là có thể xoả bỏ mọi đau thương từng gây ra cho cô ấy. Nhưng bây giờ tôi mới biết, có nhiều chuyện một khi đã làm sai thì không thể bù đắp được”, Tôn Hàn hít sâu một hơi, tỏ rõ sự mệt mỏi.
Thái độ của Tiết Lan đã biến mọi nỗ lực suốt bao nhiêu ngày qua của anh tàn thành mây khói.
Phương Minh Nguyệt mím môi, cô ta không biết rõ chuyện giữa Tôn Hàn và Liễu Y Y nên chẳng biết phải khuyên nhủ thế nào.
Nhưng cô ta biết chỉ cần Tôn Hàn muốn thì cả con phố này cũng phải quỳ rạp dưới chân anh, cho nên chỉ có chuyện tình cảm mới gây khó khăn cho anh được thôi.
Song điều khiến cô ta thấy khó hiểu hơn là rốt cuộc Liễu Y Y đặc biệt tới cỡ nào mà lại giữ khoảng cách với Tôn Hàn đến vậy.
Nếu là người phụ nữ khác, một khi bám được vào Tôn Hàn thì nhất quyết sẽ không buông.
“Đằng trước có một khách sạn đấy!”, đột nhiên Phương Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn cười lớn nói: “Sao? Cô có ý với tôi à?”
“Khi một người đàn ông yếu lòng, rất cần có phụ nữ an ủi. Cậu Tôn cứ yên tâm, tôi không thừa nước đục thả câu đâu, chỉ là muốn giúp cậu thấy dễ chịu hơn thôi!”
Đây là một lý do!
Nhưng còn một lý do khác, Phương Minh Nguyệt chỉ muốn dây dưa với Tôn Hàn một chút, như vậy sau này sẽ không một ai ở Phong Hoả dám coi thường cô ta nữa.
Một đêm đổi lấy một chỗ dựa vững chắc cũng coi như làm ăn có lãi!