Ngồi ăn nửa tiếng với nhau mà Thẩm Tri Thu cũng không yên lòng.
Thật ra, hôm nay Tôn Hàn có thể tới đây thì cô ấy đã vui lắm rồi.
Chỉ có điều buổi tối trong tưởng tượng của cô ấy đã tan thành mây khói.
Như cô ấy nghĩ thì tối nay, bọn họ sẽ đi ăn trước, sau đó sẽ đi xem phim, tiếp theo là…
Cô ấy mong có thể lưu giữ chút kỷ niệm cho tối nay, để sau này còn cái mà nhớ lại.
Nhưng Tôn Hàn chỉ rảnh có nửa tiếng thôi.
Hệt như chuyến đi này của anh chỉ là sự bố thí.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đã qua ba mươi phút rồi.
Rừ rừ!
Điện thoại của Tôn Hàn rung lên, anh cầm lên đọc tinh nhắn rồi đứng dậy.
Tôn Hàn có vẻ áy náy nói: “Tôi phải đi rồi”.
“Người cậu cần gặp rất quan trọng à? Không thể rời sang ngày mai được sao?”, Thẩm Tri Thu hơi không cam tâm khi để buổi tối nay cứ trôi qua như thế nên vội hỏi.
Tôn Hàn chầm chậm lắc đầu.
Anh có thể nhìn ra ý của Thẩm Tri Thu.
Nhưng tối nay thì thật sự không được!
“Thế tối muộn thì sao? Cậu cũng bận à? Tôn Hàn, lần này tôi đi Thượng Kinh rồi, chắc sẽ rất hiếm khi về lại tỉnh Nam, khéo vài năm mới về một lần ấy. Nể tình tôi… thích cậu, cậu có thể bớt chút thời gian đêm nay cho tôi không?”
Thẩm Tri Thu lấy hết dũng khí để nói ra câu này.
Tôn Hàn trầm mặc.
Thấy Thẩm Tri Thu đỏ bừng mặt, nơi yếu mềm nhất trong tim anh đã bị động chạm.
Điều khó nhất trên đời là từ chối mỹ nhân.
Dù có là yêu cầu quá đáng đến mấy, hơn nữa không phải Tôn Hàn không có tình cảm với Thẩm Tri Thu.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Nếu cô muốn thì có thể đi cùng tôi, nhưng chỉ chờ tôi trong xe thôi”.
Đây là giới hạn cuối cùng của anh.
Vì người anh gặp tối nay quá nguy hiểm.
Thẩm Tri Thu không thể đi cùng được.
Tuy nhiên như vậy thôi thì Thẩm Tri Thu đã rất hài lòng rồi, cô ấy tươi cười nói: “Được!”
Sau đó, hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Bên ngoài đã có hai chiếc xe sang trọng chờ sẵn.
Lên xe xong, Tôn Hàn nói ngay: “Đến toà nhà Trần Đông!”
“Vâng!”
Từ Khang Niên đáp lại.