Sau khi xong việc, Tôn Hàn không cần đến Trần Cửu nữa nên bảo hắn về Đông Bắc, dù cho thời gian một năm vẫn còn.
Tuy nhiên, gần đây khi anh ngồi vào ghế tổng giám đốc của Thiên Tử, Tôn Hàn luôn thấy bất an vì lo kẻ thù sẽ gây bất lợi cho mình.
Sau khi cân nhắc, anh đã gọi cho Trần Cửu để xem có thể nhờ hắn bảo vệ cho mình không.
Trần Cửu đã đồng ý ngay mà không chút do dự.
Âu cũng là chuyện bất đắc dĩ, sau trận đấu với Giang Lệ, Tôn Hàn gần như không còn đánh đấm gì được nữa.
Giờ anh có khác gì một người bình thường không biết võ thuật đâu.
Nếu không có ai bảo vệ, nhỡ gặp nguy hiểm thì anh không thể đối phó được.
Tôn Hàn không ngờ Trần Cửu mới đến có mấy hôm mà đã có việc để làm rồi.
Người mà hắn đối phó không phải Lư Khôn, vì nếu không có người chống lưng, ông ta không đời nào to gan như vậy.
Mà là Tôn Khải Thành!
Nhưng một lát sau, Tôn Hàn chợt nhớ ra điều gì đó rồi lấy máy ra gọi cho Giang Lệ.
Đối phương gần như nghe máy ngay lập tức.
“Tôn Hàn, cậu không sao chứ? Lư Khôn to gan thật, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu”.
“Tôi không sao, đừng nói chuyện Lư Khôn nữa. Phía tôi đã tung ra tin tức mở buổi họp báo công bố hợp tác với Thần Thoại, chắc Lạc Văn Thư đang sốt ruột lắm đúng không?”, Tôn Hàn hờ hững nói.
“Cậu không sao thật chứ?”, Giang Lệ có vẻ không tin.
Lư Khôn dẫn người đi chặn đánh Tôn Hàn mà anh lại không sao, lẽ nào họ chỉ đùa nhau cho vui à?
“Khi nào gặp thì nói sau, nói chuyện Lạc Văn Thư đi đã”, Tôn Hàn không giải thích nhiều mà hỏi sang chuyện chính.
Không sao là tốt rồi.
Giang Lệ không nghĩ nhiều nữa mà đáp: “Lạc Văn Thư hẹn gặp cậu đấy, cậu định sao?”
“Đương nhiên phải đi chứ, thời gian với địa điểm thế nào? Đối tác chính mà chúng ta muốn hợp tác là Ngân Trần mà, sao tôi lại từ chối gặp mặt được?”, Tôn Hàn nói.
“Được, lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho cậu”.
Sáu rưỡi tối.
Tôn Hàn đã đến điểm hẹn là khách sạn Hồng Vận.
Chuyện của Lư Khôn như một lời cảnh tỉnh với Giang Lệ, nên ông ta đã ra ngoài chờ sẵn.
Nếu là trước kia, Giang Lệ sẽ không bận tâm với Tôn Hàn đến vậy, nhưng bây giờ thì khác, Thiên Tử có thể vượt qua tình trạng khó khăn này hay không phụ thuộc hết vào Tôn Hàn, nên anh không thể xảy ra chuyện gì được.
“Anh Giang!”
Tôn Hàn bước xuống xe rồi mỉm cười chào hỏi.
Thấy anh vẫn lành lặn, bấy giờ Tôn Hàn mới yên tâm, đợi khi thấy người lái xe là Trần Cửu thì cuối cùng ông ta cũng hiểu ra vấn đề.