Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Vậy mà không ngờ, Phó Văn Húc lại cất tiếng trả lời.  

 

Phó Văn Húc chật vật cử động, nhưng cơ thể dường như không hề nghe theo, càng lúc nó càng không vâng lời ông ấy nữa.  

 

Ông ấy gượng cười đầy bất lực, “Bế tôi xuống”.  

 

Tôn Hàn cười cười, bèn nhảy từ trên giường xuống, rồi dễ dàng bế Phó Văn Húc xuống giường.  

 

Phó Văn Húc ăn uống không thấy ngon cho lắm, gắp một miếng vào miệng phải nhai rất lâu, mới có thể vất vả nuốt xuống.  

 

Có lẽ Phó Văn Húc đồng ý ăn vì đây là bữa tối giao thừa, ông ấy muốn ăn cùng Tôn Hàn.  

 

“Ông yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, Thiên Cửu môn sẽ không rơi vào tay Giang Lệ”, Tôn Hàn cam đoan.  

 

“Không sao. Người chết như đèn tắt, mọi chuyện trên đời đều không còn liên quan đến tôi nữa. Thiên Cửu môn hưng thịnh hay suy vong cũng được. Phó Văn Húc này không hổ thẹn với Thiên Cửu môn. Còn cậu cũng chỉ bị tôi kéo xuống nước mà thôi, dù không giữ được, tôi cũng không trách cậu”.  

 

Đôi mắt sâu của Phó Văn Húc đột nhiên nhìn về phía anh, nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Tôn Hàn, nếu năm sau Giang Lệ thực sự đến, mà cậu lại không đủ sức đánh trả, vậy thì đừng miễn cưỡng!”  

 

“Thua trận, không mất mặt đâu. Cậu còn con gái, đừng hy sinh tính mạng vì Thiên Cửu môn. Cậu không nợ Thiên Cửu môn gì cả”.  

 

“Tôi biết”, Tôn Hàn bình thản đạp lại, rồi tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào miệng.  

 

Sau bữa cơm, Tôn Hàn lại bế Phó Văn Húc lên giường trên.  

 

Bên ngoài song sắt nhà giam phía Nam, pháo hoa rợp trời ở phía xa, rực cháy cả bầu trời đêm, lấp lánh sắc màu.  

 

Phó Văn Húc chăm chú ngắm nhìn, khoé môi nở một nụ cười rất nhạt. Ánh mắt của ông ấy ngập tràn ánh pháo hoa đẹp đẽ.  

 

Pháo hoa đêm nay vẫn cháy mãi, không hề ngừng lại.  

 

Mười hai giờ sáng.  

 

Năm mới đến.  

 

Tôn Hàn đưa mắt nhìn sang, thấy cơ thể của Phó Văn Húc đã cuộn tròn lại, đôi mắt cũng nhắm nghiền.  

 

Cả người ông ấy chẳng còn bất cứ động tĩnh gì.  

 

Hơi thở cũng không còn nữa.  

 

Tôn Hàn lau đi nước mắt vừa tràn ra nơi khoé mắt, nhỏ giọng nói, “Vĩnh biệt ông, sư phụ”.  

 

Chủ nhân đời trước của Thiên Cửu môn đã nhắm mắt ra đi.  

 

Có nghĩa là, vị chủ nhân mới đã không còn người để nương tựa nữa.  

 

Dẫu là việc quản lý Thiên Cửu môn hay đối phó với Giang Lệ sắp tới, Tôn Hàn đều sẽ phải chiến đấu một mình.  

 

Trời có sập, anh cũng phải một mình gánh vác.  

 

…  

 

Hôm sau.  

 

Mồng một Tết.  

 

Tôn Hàn chắp tay đứng bên ngoài nhà giam phía Nam. Đứng sau anh là hàng người mặc Âu phục đen, cài một đoá hoa trắng trước ngực.  

 

Ở phần đầu của những chiếc xe sang trọng cũng treo hoa giấy màu trắng để đưa tang.  



Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK