Làm chủ của gia tộc này thì chẳng khác nào nắm trong tay quyền hành to lớn.
Chủ nhà họ Tôn khi ấy, hay cũng chính là trưởng bối của Tôn Hàn mắc bệnh nặng nên đã gọi Tôn Hành Vương về, khả năng cao là giao gia tộc cho ông quản lý.
Nhưng không ai ngờ là Tôn Hành Vương đã mất trước cả ông cụ.
Nếu Tôn Hàn đoán đúng thì chuyến này, Từ Tiểu Bân đến nhà họ Tôn sẽ không được chào đón rồi.
Nếu là anh thì còn đỡ, vì anh có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng Từ Tiểu Bân thì khác, cậu ta không có một chút khôn ngoan nào, kiểu gì cũng bị người ta hành cho tới số.
Mẹ nuôi Dương Dung của anh đã vất vả suy tính, thậm chí còn quỳ xuống để ép anh nhường cho Từ Tiểu Bân đến Thượng Kinh hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng bà ta đâu biết rằng nơi đó lại là vực sâu vạn trượng.
“Còn một vấn đề khác nữa. Nếu ông làm rõ được thì tôi sẽ tin mình là con trai của Tôn Hành Vương”, Tôn Hàn định thần lại rồi hỏi.
“Cậu nói đi”.
Tôn Hàn hỏi: “Ngọc bội, miếng ngọc bội chứng minh thân phận của tôi từ đâu mà ra?”
Anh đã điều tra về miếng ngọc bội ấy rồi, nếu nó không thuộc về một thế lực ẩn dật nào đó thì là của nước ngoài.
Hình như nhà họ Tôn ở Thượng Kinh không có thói quen dùng một miếng ngọc bội đắt giá như vậy để làm minh chứng thân phận cho con cháu nhà mình thì phải.
Trương Đế lập tức trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Đó là quà mà lão thiên sư ở núi Long Hổ tặng cho bố cậu”.
Vậy là đúng rồi.
Tôn Hàn đã từng nghe về núi Long Hổ, nghe nói ở đó có một lão thiền sư hơn trăm tuổi có tài tiên tri như thần, thậm chí còn đoán được số mệnh và tương lai của người khác.
Tôn Hàn không tin lắm, nhưng vì chưa gặp người ta nên cũng không dám khẳng định điều gì.
Dẫu sao cũng có vô vàn thông tin về lão thiền sư này.
Có lẽ người này đã đoán trước được số kiếp của bố ruột anh.
“Tôi không còn gì để hỏi nữa, giờ ông nói đi”, Tôn Hàn nói.
Trương Đế mỉm cười nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Càng nhìn cậu, tôi càng thấy giống ông Tôn, từ lời nói đến hành động đều dứt khoát, không dài dòng”.
“Được, thế để tôi nói. Nếu đã tìm thây máu mủ của ông Tôn rồi thì mấy anh em chúng tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Dù cậu không còn trẻ nữa, nhưng muốn tòng quân thì vẫn được đấy”.
“Ý của tôi là muốn đưa cậu đến quân khu phía Bắc rèn luyện. Tôi đảm bảo cậu sẽ trở thành tổng tư lệnh của quân khu trước năm bốn mươi tuổi”.
“Vị trí đó bỏ trống đã lâu, nó là dành cho cậu đấy!”