Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông ta không nên để cho Tô Quyền mở miệng!  

 

Đổng Hạo liền đi tới trước mặt Tôn Vượng Thịnh, đứng thẳng tắp sau đó cúi người xuống: "Chú, chú Tôn!"  

 

"Ồ, chủ tịch Đổng Hạo à, cậu còn biết người chú này à, ông già này được cậu quan tâm mà thấy sợ hãi quá. Tôi còn nghĩ rằng công ty Tinh Hoàng của cậu là lớn nhất đấy!"  

 

Nhưng thái độ của Tôn Vượng Thịnh dành cho Đổng Hạo lại chẳng hề hòa nhã mà ông ấy còn cười nhạo.  

 

Tô Quyền: "...."  

 

Thấy Đổng Hạo lép vế trước Tôn Vượng Thịnh, Tô Quyền đã kinh ngạc tới nỗi không thể kinh ngạc hơn được nữa.  

 

Ông già này có lai lịch thế nào mà anh rể của hắn lại sợ đến vậy?  

 

"Anh rể..."  

 

Tô Quyền vô thức cảm nhận được hắn đã gây ra họa lớn. Thế là hắn liền căng thẳng lên tiếng, muốn hỏi lai lịch của ông già này.  

 

"Ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện!"  

 

Nhưng Đổng Hạo không hề nể mặt hắn, ông ta lạnh lùng nói rồi nịnh bợ Tôn Vượng Thịnh: "Chú Tôn, chú rồng đến nhà tôm thế này không biết có việc gì ạ? Chú có việc gì không hài lòng cứ nói ra, nếu cháu không làm việc tử tế cho chú thì sau này cháu làm gì dám vác mặt đến nhà chú Tôn nữa!"  

 

Nói thế mới khiến sắc mặt Tôn Vượng Thịnh hòa hoãn đôi chút. Ông ấy liếc Tô Quyền sau đó chỉ vào hắn: "Đây là em rể của cậu đấy à? Vừa nãy cậu ta bảo tôi làm theo ý cậu ta, bảo làm thế coi như là nể mặt tôi rồi đấy".  

 

"Tôn Vượng Thịnh tôi đã từng này tuổi rồi, tôi chẳng cần thể diện gì cả, thế mà còn cần người khác phải nể mặt cơ đấy".  

 

"Cái cậu Tô Quyền kia, tôi nói không sai đúng không?"  

 

Vừa dứt lời, Tô Quyền và Giang Hồi liền sững sờ.  

 

Tôn Vượng Thịnh!!!  

 

Hóa ra ông ấy là Tôn Vượng Thịnh!!!  

 

Thủ tướng thứ hai của Hoa Quốc.  

 

Cho dù ông ấy đã lui về hai năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn không hề thua kém so với Thủ tướng bây giờ!  

 

Lúc này Tô Quyền cuối cùng cũng biết ông già này là ai.  

 

Hắn cực kỳ căm ghét sự ngu xuẩn của bản thân, sao lại không biết rõ chứ, hắn còn nói ra một đống lời hỗn láo nữa!  

 

Người ta chẳng cần hắn phải nể mặt chút nào.  

 

Thậm chí nói thẳng ra, chỉ cần ông ấy nói một câu là có thể khiến Tinh Hoàng đóng cửa!  

 

"Thủ tướng Tôn.... Không, không, ông Tôn, là do tôi có mắt như mù, ông đừng so đo với kẻ hèn mọn như tôi", Tô Quyền run lẩy bẩy, nói với giọng cầu xin.  

 

Nếu hôm nay không thể giải quyết chuyện này trong hòa bình thì e là anh rể hắn cũng không thể nào bảo vệ được hắn.  

 

Hoặc đúng hơn là không dám bảo vệ!  



"Bây giờ tôi cũng chỉ là một ông già không có chức vụ cũng chẳng có việc gì làm, cậu có mạo phạm đến tôi tôi cũng chẳng ý kiến gì. Nhưng tôi rất thích cô bé Giang Hồi, Tinh Hoàng các người lại phá hủy thanh danh của cô bé, một lão già như tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK