Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Cháu gái của ông Vương nhỉ. Đúng là con gái lên mười tám sẽ thay đổi, rất xinh đẹp”.  

 

Có lẽ vì chuyện Tôn Hàn từng ngồi tù với tội danh cưỡng bức, nên vẻ mặt của Vương Ngọc khi nhìn Tôn Hàn có phần kỳ lạ. Như sực nhớ đến chuyện gì đó, Vương Ngọc chợt hỏi bằng giọng ngạc nhiên, “Có phải anh vừa đến đây vào hai ngày trước không?”  

 

“Ừ! Hôm ấy anh có thấy em và Cố Đình, nhưng không nhận ra”, Tôn Hàn thản nhiên đáp.  

 

Đó là hôm Tôn Hàn vừa mới về.  

 

Vương Ngọc lập tức nhìn về phía bãi đỗ xe ngoài trời, quả nhiên có một chiếc Mercedes-Benz S đen bóng đang đỗ ở đấy.  

 

Cô ta sực ngộ ra, hôm ấy Vương Ngọc cảm thấy Cố Đình đã nhận nhầm người lái Mercedes, không ngờ đó thực sự là Tôn Hàn!  

 

Thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hơn hẳn, Vương Ngọc cất giọng nũng nịu, “Anh Tôn Hàn à, anh về mà cũng ghé thăm mấy đứa em đã khôn lớn cùng anh, có phải anh quên bọn em rồi không?”  

 

Cố Đình thoáng nhíu mày, nhưng vẫn không để lộ cảm xúc.  

 

“Vừa về thôi, chưa kịp ghé thăm”, Tôn Hàn ôn tồn đáp.  

 

“Không trông cậy vào anh được mà. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp nhau, anh phải đi mua sắm cùng bọn em đấy nhé!”, thái độ của Vương Ngọc như thể rất thân với Tôn Hàn.  

 

Nhưng Tôn Hàn không nghĩ thế, tuy lúc nhỏ mọi người ở cùng một toà nhà, nhưng hình như anh và Vương Ngọc không thân thiết đến vậy.  

 

“Vương Ngọc, không phải cậu hứa sẽ đi phỏng vấn với mình à?”, Cố Đình nhỏ giọng nhắc nhở.  

 

Vương Ngọc tự vỗ đầu một cái, “Ối chết, sao mình lại quên mất nhỉ. Hay là thế này, khó khăn lắm Tôn Hàn mới về đây một lần, mình sẽ đi chơi với anh ấy nhé!”  

 

Cố Đình cắn môi, tối sầm mặt lại.  

 

Vương Ngọc sống kiểu gì vậy?  

 

Biết rõ Cố Đình rất thích Tôn Hàn, vậy mà vừa thấy Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S thì cô ta lập tức dính lấy anh.  

 

Nhưng ánh mắt của Vương Ngọc đã dán chặt vào Tôn Hàn, không hề có phản ứng gì với Cố Đình, vờ như không thấy.  

 

Tôn Hàn nhìn một cái là đoán ra ngay ý đồ của Vương Ngọc.   

 

Anh nhớ, Vương Ngọc đã coi trọng tiền bạc ngay từ hồi bé. Tuy thời ấy đứa nào cũng còn nhỏ, không hiểu biết nhiều, nhưng Vương Ngọc luôn có xu hướng chơi với những đứa trẻ có gia cảnh khá giả.  

 

Chẳng hề giống Cố Đình, lúc nào cũng bám lấy người anh lớn Tôn Hàn.  

 

Tôn Hàn chọn cách phớt lờ cô ta, chỉ cười hỏi Cố Đình với vẻ thắc mắc, “Chẳng phải em có việc làm rồi à, sao còn đi tìm việc thế?”  

 

Anh nhớ mẹ nuôi từng nói, tuy Cố Đình ở Mục Thành nhưng có thu nhập rất khá.  

 

“Không ở lại được nữa. Anh Tôn Hàn à, em phải đi phỏng vấn đây. Về rồi mình nói chuyện sau nhé”, Cố Đình nhìn đồng hồ, cũng không quan tâm đến Vương Ngọc nữa, chuẩn bị đi phỏng vấn.  

 

Tôn Hàn mở lời, “Hôm nay có tuyết rơi, trời lạnh lắm, để anh đưa em đi”.  

 

“Có tiện không ạ?”  

 

“Có gì mà không tiện đâu. Anh về Mục Thành cũng rỗi rãi. Xe đỗ ở đằng kia, chúng ta sang đó đi”, Tôn Hàn cười cười.  

 

“Vậy được ạ”.  

 

“Ấy, chờ mình với. Mình đã hứa là hôm nay đi phỏng vấn với cậu rồi, sao có thể nuốt lời chứ!”, bị phớt lờ, Vương Ngọc lập tức đuổi theo.  

 

Sau khi lên xe, Tôn Hàn hỏi địa chỉ từ Cố Đình rồi phóng xe đi.  

 

Vương Ngọc ngồi ở hàng ghế sau với nội thất gần như mới tinh, hỏi bằng giọng vừa tò mò vừa ngưỡng mộ, “Anh Tôn Hàn à, con xe này chắc là đắt lắm nhỉ? Anh làm nghề gì thế ạ, sung túc thật đấy!”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK