Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tiểu Bân rón rén nhìn Tôn Hàn đang mặt lạnh như tiền rồi mới hậm hực nói: "Anh Ba, em thực sự đã chào mời được một khách hàng lớn. Có điều người đó, người đó không chịu tin em?"

 

"Khách hàng lớn? Lớn như nào?", Vạn Tam lập tức tỏ ra hào hứng.

 

Mục Thành là một thành phố nhỏ, mặc dù an toàn hơn so với những thành phố lớn nhưng những vụ đầu tư nguyên thạch chốt đơn được cũng không nhiều.

 

Với năng lực của Từ Tiểu Bân, lại thêm việc lãi suất bọn họ đặt ra cao cắt cổ thì có người chịu bỏ vào sáu triệu tệ đã rất hiếm rồi chứ đừng nói là khách sộp.

 

Đa số những cuộc mua bán của họ chỉ có giá trị khoảng hai ba trăm nghìn tệ.

 

Cho nên Từ Tiểu Bân đi lên tỉnh, kéo về được cho họ khách hàng mười lăm triệu đã khiến Vạn Tam vô cùng kinh ngạc rồi. Vốn ban đầu gã chỉ muốn cho Từ Tiểu Bân đi thử xem sao, không ngờ lại được việc thật.

 

Khách hàng mười lăm triệu đã có rồi, vậy khách hàng lớn lần này còn lớn đến đâu?

 

"Khoảng, khoảng một trăm triệu tệ".

 

Đoàng!

 

Như thể một tia sét vừa nổ rền vang bên tai Vạn Tam.

 

Một trăm triệu tệ là bao nhiêu?

 

Vạn Tam chưa thể tưởng tượng ra nổi.

 

"Thật sao? Không phải cậu chọc cho anh Vạn vui đấy chứ?"

 

Đến cả Tôn Hàn bên ngoài cũng cảm nhận được nhịp hô hấp rất gấp của Vạn Tam.

 

"Anh Vạn Tam, việc này sao em có thể lừa anh được chứ? Đúng vậy, có điều vị tổ tông đó còn chưa tin em, nói muốn gặp người phụ trách mới được!"

“Cậu cứ bảo tôi là người phụ trách là được chứ gì!”, Vạn Tam nói với giọng bực bội trong điện thoại.

 

Từ Tiểu Bân liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đảo mắt cẩn thận đáp lại: “Thì em đã bảo là mình lỡ miệng rồi mà. Anh Vạn Tam, tay công tử đó đã nói rồi, chỉ cần người phụ trách chịu gặp thì thì giờ anh ta sẽ đi luôn, đến tối là tới Mục Thành rồi”.

 

“Nếu không được gặp người phụ trách thì anh ta không đầu tư đâu”.

 

Chuyện này…

 

Vạn Tam do dự một lát rồi nói: “Cậu cứ cầm điện thoại đấy, để tôi gọi hỏi ý kiến anh Hổ đã!”

 

Ngắt máy xong, Từ Tiểu Bân nhìn Tôn Hàn nói: “Anh, em đã nói đến vậy rồi nếu không lừa được anh Hổ thì em cũng đành chịu thôi”.

 

Tôn Hàn không nói gì.

 

Khoảng mười phút sau, điện thoại của Từ Tiểu Bân lại đổ chuông.

 

Sau khi cậu ta vội vã nghe máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Vạn Tam: “Anh Hổ đồng ý gặp tay công tử đó rồi đấy, bao giờ thì hai người đến Mục Thành?”

 

“Khoảng bảy giờ tối ạ”, Từ Tiểu Bân nhẩm tính thời gian trong đầu.

 

“Ừm, bao giờ đến thì gọi cho tôi, tôi gửi địa chỉ cho”.

 

Tôn Hàn đã biết trước sẽ có kết quả này, mấy ai trên đời không động lòng với một trăm triệu chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK