Người có thể khiến Lưu Văn Thiến dẫn vào văn phòng chủ tịch thì có thể là nhân vật đơn giản sao?
Không tới thăm dò tình hình thì hắn không yên tâm được!
"Người ta không nói cụ thể thân phận, tôi cũng không biết. Nhưng Tô Quyền à, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng, ông cụ đó là khách quý của chủ tịch. Xem ra thì lần này chắc chắn chủ tịch sẽ trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Giang Hồi, cậu cứ chuẩn bị tâm lý đi!"
"A..."
Sắc mặt Tô Quyền liền trở nên vô cùng khó coi.
Qua mười phút.
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Lúc này Tôn Vượng Thịnh và Giang Hồi đang nói rất hăng say thì lại bị quấy rầy, thế nên Tôn Vượng Thịnh hơi bực mình.
Ông ấy liền trừng mắt nhìn, thấy không phải Đổng Hạo thì lại càng không vui.
"Công ty Tinh Hoàng các người không có quy định à, dám tự tiện xông vào văn phòng chủ tịch sao?"
"Ông Tôn, hắn chính là Tô Quyền!", Tôn Hàn liền nhắc nhở.
Thấy Tôn Hàn, đôi mắt Tô Quyền liền trợn tròn lên.
Chính tên này đã cho người phá hoại danh tiếng của hắn!
Nếu như không phải tình hình không cho phép thì Tô Quyền sẽ cho người xử lý Tôn Hàn ngay.
Nhưng hắn vẫn phải nhịn.
"Xin hỏi quý danh của ông cụ?"
Tô Quyền hỏi với giọng nịnh nọt.
"Tôi là ai không liên quan gì đến cậu, Đổng Hạo đâu rồi, hôm nay Đổng Hạo không quay về thật à?", Tôn Vượng Thịnh tức giận hỏi.
Tô Quyền bối rối: "Thưa ông, chủ tịch bận trăm công nghìn việc, rất ít khi ở công ty. Không chỉ hôm nay mà cả tháng này e là cũng không trở về, ông ở đây chờ cũng vô ích thôi".
"Nếu ông đến đây để giải quyết việc thì chủ tịch có ở đây hay không cũng có thể giải quyết, tôi nói có đúng không?"
Tôn Vượng Thịnh bật cười: "Cậu thấy không thể nào vùi lấp được họa mình gây ra nên đến đây để chữa cháy chứ gì?"
Một mũi tên trúng tim đen!
Sắc mặt Tô Quyền cứng đờ, nhưng đây đúng là mục đích của hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn tới để chữa cháy, che giấu chuyện của Giang Hồi để Đổng Hạo không biết.
Nếu không với tình cách của Đổng Hạo thì dù hắn không chết cũng bị lột một lớp da.
Thực ra hắn cũng không phải là rất lo lắng, hắn vẫn còn chút niềm tin.
Hắn có thể làm loạn ở Tinh Hoàng suốt mấy năm mà vẫn không sao là vì...
"Thưa ông, cô Giang Hồi và Tôn Hàn, có lẽ mọi người không biết thân phận của tôi, tôi chính là em vợ của chủ tịch Đổng, nói cách khác thì tôi và Đổng Hạo là người một nhà!"
"Ông có thể hẹn được anh rể của tôi thì tôi nghĩ rằng ông có tư cách nói chuyện được với anh rể tôi. Nhưng dù quan hệ giữa ông và anh rể tôi có tốt đến đâu cũng đâu thể sánh bằng tôi được chứ?"
"Ông à, thế này nhé, tôi nể mặt ông chuyện Giang Hồi, tôi sẽ xóa bỏ tất cả scandal về cô ta. Còn về việc thanh minh thì cô ta phải tự nghĩ cách. Dù sao thì công ty Tinh Hoàng cũng phải giữ gìn danh tiếng, không thể nào làm ngược lại tất cả những tin tức đã tung ra".
"Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi đấy, tôi tin rằng dù anh rể tôi có về thì cũng chỉ có thể đồng ý đến mức này thôi!"