Liễu Y Y đột nhiên đứng bật dậy, tức giận nói.
Cô cũng chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ chút tôn nghiêm nhỏ bé của mình.
Cô nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đẫm lệ, tựa như đang nói rằng, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa!
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng mấy giây, sau đó các bạn học lên tiếng.
"Y Y, cậu làm thế là không đúng. Lưu Quân chỉ đùa mà thôi, bạn bè với nhau thì đùa một chút có sao đâu?"
"Đúng đấy, cậu nhạy cảm thật đấy! Hơn nữa đó là do chính bạn trai cậu nói vậy, đâu phải Lưu Quân ép anh ta nói!"
"Rõ ràng không có tiền mà cứ phải ra vẻ ta đây giàu có lắm, giờ bị vạch trần cũng đáng đời!"
Liễu Y Y thầm cảm thấy nực cười vô cùng. Nhà Ôn Phương Phương giàu có, mà giờ cô là cô công chúa sa cơ, ai nấy đều giúp Ôn Phương Phương châm chọc cô.
Mấy năm nay cô không liên lạc với những bạn học cũ này là đúng.
"Quà chắc chắn sẽ có. Vốn tôi định đưa riêng cho Y Y, nhưng mọi người muốn xem thì cứ việc".
Lúc này Tôn Hàn đột nhiên lấy một hộp quà bằng ngọc trắng trông vô cùng tinh xảo ra, nói với Liễu Y Y bằng giọng điệu rất đỗi thâm tình: "Y Y, anh nói lời chưa bao giờ nuốt lời. Em mở ra xem có thích không".
Liễu Y Y sững ra, có quà thật sao?
Nhưng với quan hệ giữa cô và Tôn Hàn, sao Tôn Hàn lại tặng quà cho cô?
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô. Liễu Y Y suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn mở cái hộp lớn cỡ bàn tay vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ này ra.
Rất nhanh sau đó, một chiếc đồng hồ nữ đẹp tới nỗi không thể chê được đã xuất hiện.
Không biết là ai nhận ra lai lịch của chiếc đồng hồ này, liền kinh hãi hô lên: "Đây là đồng hồ kim cương thiết kế sao trời, được thiết kế bởi nhãn hiệu đồng hồ thạch anh nổi tiếng chuyên thiết kế cho nữ giới, được mệnh danh là 'Giấc mộng trong lòng phái nữ'!"
Ôn Phương Phương và Lưu Quân đều im bặt.
Tôn Hàn tặng Liễu Y Y một chiếc đồng hồ kim cương sao trời, chiếc đồng hồ này rẻ nhất cũng phải một triệu tệ.
Đồng hồ kim cương sao trời trước nay luôn có danh hiệu là 'Giấc mộng trong lòng phái nữ', là thứ đồ xa xỉ mà bất cứ cô gái nào cũng khao khát.
Lưu Quân muốn nói là đồ giả theo bản năng, Tôn Hàn không thể nào mua được món đồ này.
Nhưng tiếc là Tôn Hàn đã mở lời trước.
"Ôi trời, hóa đơn còn quên cất đi này. Ai mà không biết lại tưởng tôi cố ý khoe khoang mất".
"Y Y, vốn anh định tặng cho em một món quà thật tuyệt vời, nhưng gấp quá nên chỉ mua được cái đồng hồ một triệu ba trăm mười bốn nghìn tệ này. Anh hơi xấu hổ đấy, nhưng mà ý nghĩa của cái đồng hồ này cũng hay lắm!"
Anh đã dùng cách gậy ông đập lưng ông.
Chiếc đồng hồ có ý nghĩa một đời một kiếp!