Cô ta biết là ai rồi.
Nhưng thật sự không ngờ người đó lại đê tiện như vậy!
“Tôn Hàn, chuyện này không liên quan đến cậu nên đừng hỏi nhiều, tôi tự có cách giải quyết”.
Hình như người đó có lai lịch không bình thường nên Thẩm Tri Thu mới không muốn Tôn Hàn xen vào.
Tôn Hàn cũng chẳng muốn đào sâu vấn đề nên gật đầu rồi đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cô Thẩm, có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại”.
Chờ Tôn Hàn đi xa rồi, Thẩm Tri Thu mới hé miệng nói: “Thế mà bảo là fan cứng của mình, mới nghe thấy chuyện phiền phức là chạy mất dép rồi”.
Dù Thẩm Tri Thu có vẻ bực dọc, nhưng cũng không quá nhiều, cô ta chỉ thấy đây là chuyện thường tình thôi.
Hơn nữa nếu không nhờ có Tôn Hàn thì lần này, cô ta nguy to rồi.
Một khi uống chai nước kia vào thì hậu hoạ khó lường.
Cô ta cũng không ngờ Cung Ngạo lại to gan đến vậy, nhiều lần lấy lòng cô ta không thành, giờ lại trắng trợn thuê người hạ thuốc cô ta.
Suýt nữa là cô ta dính đòn rồi.
Nghĩ tới Cung Ngạo, Thẩm Tri Thu chỉ thấy đau đầu vì không biết phải đối mặt thế nào.
Năm xưa, khi cô ta còn nhỏ đã ôm mộng làm diễn viên nổi tiếng. Sau khi biết được nguyện vọng này, người cha hết mực yêu thương con gái của Thẩm Tri Thu đã cho cô ta đi học, sau đó còn nhờ các mối quan hệ để kiếm một vai cho cô ta trong phim “Người một nhà”, chính là vai Tiểu Yến mà ai bây giờ cũng biết đến.
Có thể nói nam nữ chính trong phim đó đều không nổi, ngược lại Thẩm Tri Thu chỉ mới có mười tuổi lại nổi như cồn.
Bảy, tám năm sau, Thẩm Tri Thu đã trở thành ‘chị gái nhà bên’ mà ai cũng biết.
Nhưng sau đó, Thẩm Tri Thu đã không còn hứng thú với điện ảnh nữa, điều cô ta muốn là một cuộc sống như bao cô gái bình thường khác, vì thế mới lựa chọn rời ngành giải trí khi mới mười tám tuổi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Vậy mà đã mười ba năm rồi, hiện giờ cô ta đã ba mươi mốt tuổi.
Lý do Thẩm Tri Thu trở lại ngành không phải muốn diễn xuất trở lại, mà vì công ty của bố cô ta phá sản và đang nợ năm trăm triệu.
Lẽ ra, Thẩm Tri Thu có thể lựa chọn một công ty tốt hơn để ký hợp đồng, chứ không phải là văn hoá Thắng Thiên.
Cô ta chọn công ty này là vì phí hợp đồng của văn hoá Thắng Thiên cao nhất, một năm ít nhất không dưới bảy mươi triệu, hơn nữa còn trả trước hẳn ba năm là hai trăm mười triệu cho cô ta để giúp bố mình trả bớt nợ.
Có khoản tiền này rồi thì bố cô ta cũng dễ thở hơn.