“Bên cạnh đó, tôi đã đàm phán với phía chính phủ, bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại toà nhà Lăng Đông. Bắt đầu từ ngày mai, toà nhà Lăng Đông sẽ thuộc về Giang Lệ này! Không chỉ vậy, ngoại trừ tài sản của Thiên Cửu môn, Công Tử Minh của tôi sẽ nắm giữ cổ phần của hơn tám mươi phần trăm các ngành nhà hàng, khách sạn và bất động sản quy mô lớn ở sáu tỉnh Tây Nam”.
“Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Sau khi nghe ông ta nói hết một tràng, Tôn Hàn nhíu chặt mày lại.
Không ngờ Giang Lệ lại có thể thản nhiên mua hết một nửa sản nghiệp của Tây Nam như vậy!
Chi tiền mạnh tay thật đấy!
Ngay cả toà nhà Lăng Đông mà ông ta cũng mua lại.
Nói cách khác, bắt đầu từ ngày mai, tập đoàn Thiên Tử do Công Tử Minh nắm giữ sẽ là đối thủ lớn nhất của tập đoàn Cửu Thành.
Những ngày tháng tập đoàn Cửu Thành có tiếng nói lớn nhất ở nơi này, đã không còn nữa!
Tôn Hàn cười giễu, “Tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”
Để làm hết những chuyện này nhanh chóng như vậy, nào chỉ đơn giản là “tốn nhiều tiền” kia chứ.
Giang Lệ thoải mái đáp, “Đúng là rất nhiều tiền, vét sạch tiền của Công Tử Minh, còn nợ hơn một trăm tỷ!”
“Ông Giang à, nếu như ông thua, có thể Công Tử Minh sẽ sụp đổ đấy!”, Tôn Hàn nói.
Đi đến bước này, đã ngang ngửa với việc đánh cược cả gia sản rồi!
“Nếu Công Tử Minh thắng, tình hình của Thiên Cửu môn cũng không khá nổi đâu!”, Giang Lệ cười đáp trả.
Ánh mắt dần nghiêm túc hơn, Tôn Hàn cảm thấy Giang Lệ đúng là điên thật rồi, dám liều lĩnh đặt cược vào canh bạc này như vậy!
Một núi không thể có hai hổ. Miếng bánh sáu tỉnh Tây Nam không thể làm no bụng cả hai tập đoàn hàng đầu.
Điều này có nghĩa là, hành động này của Giang Lệ đã ép cuộc chơi đi đến tình trạng kẻ thắng người thua, không có chỗ cho việc hoà giải.
Giang Lệ không cho Thiên Cửu môn đường lui, cũng không chừa lối thoát cho Công Tử Minh!
“Theo lý mà nói, cậu là đệ tử của Phó Văn Húc, còn Phó Văn Húc ra đi trong tuổi già cô độc và thê lương như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ tôi. Lẽ ra cậu phải căm thù tôi đến tận xương tuỷ, muốn khai chiến báo thù tôi mới phải!”
“Nhưng sao nghe giọng điệu cậu, lại có vẻ không muốn đấu với tôi?”
Báo thù sao?
Tôn Hàn cười gượng, “Thắng làm vua, thua làm giặc. Năm xưa ông Phó đã thua ông, ông ấy nhận thua, cũng chưa từng muốn ai báo thù cho ông ấy!”
“Điều mà ông ấy muốn tôi thực hiện, là dốc hết sức ngăn chặn ông! Thậm chí ông Phó còn từng nói rằng, nếu tôi thực sự không muốn làm thì có thể giao vị trí chủ nhân Thiên Cửu môn cho người khác, bản thân tôi cứ đứng ngoài cuộc chiến”.
Giang Lệ mím môi một lúc mới cất lời, “Cậu đã từ chối”.