"Giỏi quá! Tôi thấy trong lớp chúng ta ngày xưa thì cậu chính là người có thành tựu nhất đấy! Sao trước kia tôi không nhận ra nhỉ?"
"Món ăn lên rồi, ăn thôi!"
Khi cua cà ra được đưa lên, Lâm Ảnh liền mở nắp hai chai bia để lên bàn rồi rót đầy một ly cho Tôn Hàn, sau đó rót đầy cho mình một ly.
"Nào, đồng hương gặp đồng hương, đúng là cảm động vô cùng. Chúng ta hãy cùng cạn ly cho cuộc hội ngộ này!"
Tôn Hàn mỉm cười, cụng ly với Lâm Ảnh.
Lâm Ảnh vô cùng nhiệt tình, chằng bao lâu hai người đã uống hết ba chai bia.
Lâm Ảnh đã hơi ngà ngà say.
"Tôn Hàn, cậu có biết tại sao, tại sao tôi lại tới Ma Đô, còn làm trong khu giải trí không?". Có lẽ là đã say nên Lâm Ảnh nói hơi lắp bắp.
Tôn Hàn lắc đầu: "Sao tôi biết được?"
"Vì bị bệnh đấy, mẹ tôi mắc bệnh nặng, cần rất nhiều tiền! Em trai tôi không kiếm được tiền, cậu nói xem nếu tôi không đi kiếm tiền thì phải làm sao đây?"
"Tôi chỉ là một cô gái, làm việc gì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Tuy khu giải trí không có danh tiếng tốt, nhưng lại kiếm ra được tiền!"
"Haizz, có lúc tôi cũng nghĩ mấy năm nay đúng là sống khổ thật. Một thân một mình, chẳng có ai nói chuyện cùng. Nếu như có một chỗ dựa thì tốt biết mấy!"
Lúc này Lâm Ảnh tựa như một cô gái số khổ, cô độc không nơi nương tựa.
"Vậy bây giờ thế nào rồi?"
Dù Tôn Hàn có thể đoán được khả năng cao Lâm Ảnh đang lừa mình nhưng anh vẫn tiện đà hỏi.
"Vẫn ổn, không lâu trước đây mẹ tôi đã bình phục và xuất viện rồi. Tôi vẫn còn nợ khu giải trí một khoản tiền, cũng không nhiều lắm, khoảng hai tháng nữa là trả xong, sau đó là tôi có thể tự do rồi".
"Khi nào trả nợ xong thì tôi sẽ không làm nữa. Tôi thực sự không muốn ở lại cái nơi như khu giải trí. Có hàng tá kẻ giống như tên Lý Hổ tối hôm nay, họ luôn ngấp nghé tôi, chỉ sơ sảy một chút thôi chỉ sợ là sẽ gặp phải chuyện khiến mình hối hận!"
Lâm Ảnh nhìn như chỉ đang tiện đà kể khổ, nhưng thực ra là đang cố tình tiết lộ một tin tức, cô ấy vẫn là một cô gái trong sạch.
Nhưng sự thật thì thế nào?
Lâm Ảnh có thể được quản lý quan tâm như vậy ở khu giải trí này thì địa vị chắc chắn không thấp, nếu thực sự chỉ là nhân viên mát xa bình thường thì có thể làm được như thế sao?
Hơn nữa nếu không làm gì thì có thể mặc bộ đồ đắt đỏ đó được sao?
Với cách ăn diện của Lâm Ảnh, Tôn Hàn khá chắc rằng Lâm Ảnh nói thế là để kiếm sự đồng tình của anh.
Mục đích chính là để kiếm một con rùa vàng mà thôi.
Hoặc là ở khu giải trí này lâu cũng mệt rồi, cô ấy muốn tìm một người đón nhận mình.