Chương 5: Phiền phức đến tận cửa
Không chỉ không xu dính túi mà còn nợ Đường Minh Phong mấy triệu tệ!
Tôn Hàn cứ như nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười, anh vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh vì cậu em vợ mà gánh tội sáu năm, vợ anh Lâm Mỹ Quyên giúp anh quán xuyến công ti như thế này sao?
Nực cười, đúng là vô cùng nực cười!
"Tôn Hàn, Mỹ Quyên nói đúng đấy! Con bé hoàn toàn không biết quản lý công ty, khiến công ti có rất nhiều món nợ bên ngoài. Nếu không phải tôi mua căn nhà này của cậu và Minh Phong đã mua công ti của cậu, giúp cậu lo liệu thì giờ công ti đã tuyên bố phá sản!"
"Thế nên giờ quả thực cậu nợ Minh Phong năm triệu tệ!"
Lâm Hữu nói mà không thấy xấu hổ tí nào, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.
Ông ta cứ như đang nói, chúng tôi đã đào rỗng công ti của cậu rồi, còn gây nợ một đống bên ngoài, cậu có thể làm gì được nào?
Tôn Hàn cố nén sự tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Hữu: "Ông mua căn biệt thự của tôi à, vậy thì xin hỏi bố vợ yêu quý của tôi lấy đâu ra tiền vậy?"
Lúc anh còn ở đây, gia cảnh vợ anh thậm chí còn không bằng những gia đình bình thường. Ông bố vợ của anh nghiện cờ bạc vô cùng, đánh bạc, đua ngựa, xổ số, cái nào cũng chơi.
Lần nào ông ta thua nợ mà anh không phải xử lý chứ?
Ông ta có tiền mua biệt thự của anh sao? Kẻ ngu cũng không tin được!
Lâm Hữu là loại người như thế nào chính ông ta cũng biết rõ, Tôn Hàn hỏi như vậy khiến ông ta thấy mất tự nhiên.
Nhưng ngay sau đó ông ta đã nói rất hùng hồn, còn vặn ngược lại: "Mấy năm nay tôi cược đua ngựa kiếm được! Cậu còn nói thế được à, lúc cậu và Mỹ Quyên còn ở bên nhau, ngày nào tôi cược cũng thua đấy!"
"Kể từ khi cậu vào tù, tôi như được thần đặt cược phù hộ vậy. Mấy năm nay tôi thắng được mấy triệu tệ, vừa hay mua được căn biệt thự của cậu!"
Có lẽ là do ông ta khoác lác quá đà, thế nên ngay cả Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong cũng giật giật khóe mặt, không được tự nhiên lắm.
"Được rồi, tôi đã cầu xin Minh Phong rồi. Tôi biết anh vừa ra tù không dễ dàng gì, chỉ cần anh ký tên lên giấy ly hôn, đồng ý tay trắng ra khỏi nhà thì món nợ năm triệu tệ coi như xong!"
Lâm Mỹ Quyên cũng không muốn dây dưa tiếp nữa, liền nói sẵn câu đã chuẩn bị từ lâu.
Món nợ năm triệu tệ đối với Tôn Hàn vốn chính là một khoản nợ khổng lồ không thể trả được, cô ta không tin Tôn Hàn dám không thỏa hiệp.
Mà chỉ cần Tôn Hàn ký lên đơn ly hôn đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, tất cả tài sản mà Tôn Hàn sở hữu đều sẽ thuộc về cô ta!
"Không chỉ xong nợ, nể mặt Mỹ Quyên tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc ở công ty, để anh không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ! Tôn Hàn, tôi đã rộng lượng không tính toán chuyện năm đó giữa chúng ta, anh cũng phải biết điều!"
Nửa câu trước của Đường Minh Phong ý nói rằng anh ta rất rộng lượng, nửa câu sau lại chính là sự uy hiếp trắng trợn.
Ý ngoài mặt chữ là, nếu không biết điều thì đừng có trách anh ta không nể mặt.
Tôn Hàn không biết cảm xúc bây giờ của mình ra sao nữa, vợ và người ngoài hợp tác chiếm đoạt tài sản của anh, thế mà còn bắt anh phải cảm kích rơi lệ.
Cảm kích Đường Minh Phong chiếm lấy tất cả của anh mà còn giơ cao đánh khẽ, không đuổi cùng giết tận anh!
Đau đớn tới nỗi trái tim chết lặng.
Có lẽ đến lúc này trái tim Tôn Hàn thực sự đã chết, anh từ từ gật đầu: "Được, tôi đồng ý ly hôn".
Lâm Mỹ Quyên vô cùng vui mừng, cứ tưởng rằng phải dùng đủ mọi cách uy hiếp dụ dỗ Tôn Hàn đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, tốn không ít công sức.
Không ngờ Tôn Hàn lại đồng ý dứt khoát như vậy!
Đường Minh Phong bật cười, nói với vẻ hả hê: "Nếu đã như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời việc sắp xếp công việc cho anh. Trước đó không phải anh bắt đầu khởi nghiệp từ làm công sao, giờ sắp xếp cho anh làm công là được. Cũng không coi là đổi ngành đúng không?"
Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hữu cũng nghĩ như vậy, với người như Tôn Hàn thì chỉ có thể làm ngành nghề thấp kém như làm công thôi!
"Không cần đâu".
Tôn Hàn lắc đầu, đột nhiên nhìn thẳng Lâm Mỹ Quyên: "Có thể ly hôn, nhưng phải đợi đến sau sinh nhật Đồng Đồng. Đồng Đồng nói là nhớ cô, hai ngày nữa là sinh nhật con bé, tôi mong cô có thể đến dự sinh nhật Đồng Đồng với tư cách là một người mẹ!"
"Đợi qua sinh nhật Đồng Đồng chúng ta sẽ lập tức đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn!"
Anh mong rằng có thể tổ chức cho Đồng Đồng một bức tiệc sinh nhật có cha mẹ ở bên.
Đó cũng là sinh nhật cuối cùng có cả hai người!
"Đồng Đồng? Anh gặp Đồng Đồng rồi sao?", mặt Lâm Mỹ Quyên tràn đầy hốt hoảng.
Đồng Đồng không phải ở nhà họ Thẩm chuẩn bị hiến tủy cho con gái nhà họ Thẩm sao, sao Tôn Hàn có thể gặp được Đồng Đồng?
"Tôi đã đưa Đồng Đồng về từ nhà họ Thẩm rồi. Có thể ly hôn, cũng có thể tay trắng ra khỏi nhà, nhưng tôi có điều kiện đó". Tôn Hàn cố nén xuống sự giận dữ trong lòng, nói một cách bình tĩnh nhất.
Vừa nghĩ đến việc Lâm Mỹ Quyên chính tay bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm, anh liền không rét mà run.
Vì tiền mà người phụ nữ này thậm chí có thể bán con đẻ của mình! Cô ta còn gì mà không làm được chứ?
Đưa về rồi?
Sao nhà họ Thẩm có thể đồng ý?
Ba người Lâm Mỹ Quyên không hiểu ra sao, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Thẩm tốn năm mươi triệu tệ mua Đồng Đồng để hiến tủy, sao có thể trả lại cho Tôn Hàn được?
Lâm Mỹ Quyên không nghĩ tiếp nữa, đưa về rồi thì là đưa về rồi, dù sao cũng không liên quan đến cô ta nữa.
Nhưng mà bảo cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Đồng Đồng là chuyện không thể nào!
"Tôn Hàn, nếu Đồng Đồng đã ở chỗ anh thì tôi không tranh quyền nuôi con với anh nữa, anh nuôi con bé đi. Nhưng tôi không thể đến dự tiệc sinh nhật của Đồng Đồng, ngày hôm đó là..."
Nói rồi Lâm Mỹ Quyên nhìn Đường Minh Phong đầy tình tứ, cứ như trong mắt cô ta chỉ có Đường Minh Phong.
"Hai ngày sau là ngày đính hôn của tôi với Minh Phong! Bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng lễ đính hôn của chúng tôi!"
Đối với người phụ nữ này, sinh nhật con gái còn không quan trọng bằng việc đính hôn với một người đàn ông khác sao?
Tôn Hàn vô cùng tức giận: "Vậy cô cứ đính hôn đi, khi nào tôi vui thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện ly hôn".
Không ly hôn, sao Lâm Mỹ Quyên kết hôn với Đường Minh Phong được?
Lâm Hữu liền nổi đóa, chưa gì đã chửi bới Tôn Hàn: "Tôn Hàn, tôi biết thừa lòng dạ cậu thế nào, cái gì mà sinh nhật Đồng Đồng chứ, cậu chỉ lấy cớ mà thôi, tôi thấy cậu muốn phá hoại lễ đính hôn của Mỹ Quyên với Minh Phong chứ gì!"
"Tôi khuyên cậu, hãy từ bỏ đi. Nhìn lại cậu đi, cậu có chỗ nào xứng với Mỹ Quyên hả?"
Đường Minh Phong cũng trầm giọng nói: "Cho dù anh có kéo dài thế nào thì cũng không thể thay đổi được việc tôi và Mỹ Quyên ở bên nhau. Nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy dứt khoát đi. Nếu không..."
Đôi mắt Tôn Hàn sắc bén như chim ưng: "Nếu không thì thế nào?"
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Đường Minh Phong bất giác lùi về sau hai bước. Anh ta cảm thấy ánh mắt này vô cùng đáng sợ, như ẩn chứa mũi dao trong đó.
Sau khi hoàn hồn lại thì anh ta lại không để tâm nữa, giờ Tôn Hàn chỉ là một tên mới ra tù mà thôi, đâu có thể uy hiếp anh ta được?
Anh ta liền uy hiếp ngay: "Đường Minh Phong tôi có rất nhiều bạn bè trong giới làm ăn, giới xã hội ngầm. Nếu anh cứ cố chấp không đồng ý thì tôi sẽ gọi bạn tôi đến 'chăm sóc' anh, cho đến khi anh đồng ý thì thôi!"
"Đường Minh Phong, hôm sinh nhật Đồng Đồng mà anh có thể nói câu đó trước mặt tôi thì coi như anh có bản lĩnh!"
Vẻ mặt Tôn Hàn rất thản nhiên. Ngày sinh nhật của Đồng Đồng Lâm Mỹ Quyên sẽ biết được người đàn ông cô ta đã phụ bạc có quyền thế đến mức nào!
Tất nhiên Đường Minh Phong không tin. Anh ta lấy điện thoại ra nghịch, vẻ mặt châm chọc: "Cần gì đợi đến hai ngày sau, có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể khiến anh gãy chân đứt tay ngay hôm nay không?"
Ý là Đường Minh Phong muốn gọi người đến xử lí Tôn Hàn.
Nhưng dù là Lâm Mỹ Quyên hay Lâm Hữu đều không cầu xin thay Tôn Hàn.
Lâm Hữu còn cười châm chọc: "Tôn Hàn, biết điều thì ngoan ngoãn ly hôn đi, nếu không thì quãng đời sau này của cậu sẽ là một tên tàn phế, đó không phải chuyện gì hay ho đâu!"
Tôn Hàn bật cười: "Được, Đường Minh Phong, hãy cho tôi thấy bản lĩnh của anh đi!"
Ý là anh vẫn không đồng ý chuyện ly hôn.
Ly hôn thì rất đơn giản, nhưng Tôn Hàn không muốn ly hôn với hình thức như vậy. Anh muốn Lâm Mỹ Quyên phải mở to mắt mà nhìn, người đàn ông cô ta bỏ lỡ có quyền thế khủng khiếp cỡ nào!
"Không biết điều!"
Đường Minh Phong thốt lên, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi.
Cộp cộp.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân to dần, một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm đi vào.
Thấy người đến, Đường Minh Phong vội cười đi lên tiếp đón: "Ông hai Thẩm, sao ông lại rồng đến nhà tôm thế này, thật là vinh hạnh cho tôi quá!"
Người tới là Thẩm Kỳ Bân, mặt ông ta lạnh lẽo vô cùng.
"Tôi tới là vì chuyện của cô Tôn Đồng Đồng".
Soạt!
Từng đôi mắt đổ dồn vào Tôn Hàn, ông hai Thẩm đến vì chuyện của Tôn Đồng Đồng sao?!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK