Vương Bách Vạn lắc đầu, “Thưa cậu, các ngân hàng lớn sẽ không cho chúng ta vay nữa. Ít nhất là họ sẽ không cho vay trước khi cục diện rõ ràng!”
Tôn Hàn trầm tư giây lát, đoạn mệt mỏi xua tay, “Tôi biết rồi, đi làm việc tiếp đi”.
Anh thở dài, quả đúng là Giang Lệ, vừa ra tay đã tung toàn đòn hiểm ác như thế!
Vương béo vừa đến thì Thẩm Vấn cũng xuất hiện.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, Thẩm Vấn suy nghĩ rồi nói: “Đúng là Giang Lệ có khác, ra đòn khiếp thật, chúng ta khó đối phó rồi đây”.
Nghe vậy, Tôn Hàn chỉ mỉm cười trầm mặc rồi nói: “Giang Lệ rất biết ưu thế của mình”.
Các thế lực ở nước Đại Hoa đều không thể sánh được với những thành viên của Công Tử Minh tại Thượng Kinh.
Dù cho có là Thiên Cửu Môn đã đứng sững và ăn sâu bén rễ nhiều năm ở Tây Nam đi chăng nữa.
Công Tử Minh vừa ra tay là đã chặt đứt mọi mối quan hệ của Thiên Cửu Môn với chính phủ ngay, không còn một ngân hàng nào dám tiếp tục hợp tác với họ nữa, quả là độc chiêu!
Không có sự ủng hộ của ngân hàng, sản nghiệp của Thiên Cửu Môn sẽ như dòng nước chết, không thể chảy đi đâu được.
Nếu Thiên Cửu Môn không thay đổi được cục diện này thì dù sẽ mất một khoảng thời gian dài, nhưng tập đoàn Thiên Tử có thể chèn ép và dần thôn tính tập đoàn Cửu Thành cũng không phải chuyện khó.
Một khi mất tập đoàn Cửu Thành, Thiên Cửu Môn chẳng khác nào lụi bại.
Thật ra nước Đại Hoa không thiếu các tập đoàn tài chính có dòng vốn hùng hậu, có khá nhiều tập đoàn có cách làm giống Thiên Tử.
Nhưng nếu họ dám làm vậy với Thiên Cửu Môn ở Tây Nam thì sẽ bị đánh đuổi đi ngay.
Song, đó chính là vấn đề lớn nhất của bây giờ, vì Thiên Cửu Môn không đánh được.
Thế nên, Tôn Hàn mới nói là Giang Lệ biết rõ thế mạnh của mình!
Ông ta nắm chắc hai điểm là thế lực mạnh và quan hệ rộng, trước mặt Giang Lệ, Thiên Cửu Môn chỉ có cảnh bị chèn ép thôi.
“Giờ nói những chuyện này không còn quá nhiều ý nghĩa nữa, việc quan trọng hơn là tiếp theo đây chúng ta phải làm sao”, Thẩm Vấn nói thẳng vào trọng tâm.
Nếu họ chỉ chăm chăm đề phòng rồi chờ Giang Lệ tiến đánh thì chỉ có nước rơi vào thế bị động, chắc sẽ rất khó chịu.
“Nói không chừng Giang Lệ đang ở toà nhà đối diện chỉ chờ chúng ta có hành động gì đó để phạm sai lầm cũng nên”, Tôn Hàn chợt nói.
Thẩm Vấn cau mày: “Ý của công tử là chúng ta sẽ không làm gì hết ư?”