Bụp!
Đúng lúc này.
Có một người nhảy từ trên cao xuống làm mui của một chiếc xe lõm xuống.
Ngay sau đó, người ấy lại nhảy đến gần Tôn Hàn rồi nhanh nhẹn tung hai cú đấm vào hai tên thuộc hạ của Lư Khôn.
Thấy vậy, Lư Khôn biến sắc mặt, không ngờ Tôn Hàn này lại ngầm sắp xếp vệ sĩ bảo vệ.
Nhưng ông ta không quan tâm nhiều mà hạ lệnh ngay: “Lên hết cho tao!”
Bảy, tám người tức tốc lao về phía Tôn Hàn.
Tuy nhiên, Lư Khôn đã đánh giá thấp thực lực của vệ sĩ bí ẩn đó.
Đám người của ông ta bị hạ gục hết một cách nhanh chóng.
Thậm chí Lư Khôn còn không kịp nhận ra hiện giờ ngoài Tôn Hàn và người vệ sĩ bất ngờ xuất hiện ra thì không còn ai ở đây nữa.
Ông ta bị doạ cho sợ rồi lùi lại mấy bước.
“Trần Cửu, đi hỏi xem ai sai khiến ông ta đi”, Tôn Hàn bình thàn dặn dò.
“Được!”
Vệ sĩ của Tôn Hàn chính là quyền vương của thế giới ngầm Đông Bắc - Trần Cửu.
Hắn mới đến đây hôm kia.
Trần Cửu lạnh lùng cất bước, còn chưa hỏi thì Lư Khôn đã khai ra hết: “Là cậu Tôn Khải Thành, là cậu ta”.
Người này vừa hạ cả đống tay chân của ông ta một cách dễ dàng, cho nên sao ông ta dám ương ngạnh chứ!
Trần Cửu ngoái lại nhìn Tôn Hàn.
“Dạy dỗ một chút rồi chúng ta đi”.
Tôn Hàn chỉ nói một câu rồi quay đi.
Nhưng ngay lúc quay đi, mặt anh đã sa sầm lại.
Cuối cùng thì anh cũng bị lộ thân phận rồi.
Nếu không, Tôn Khải Thành đã chẳng cho người xử lý anh như vậy.
Lư Khôn dám tìm anh gây chuyện đã nhắc nhở Tôn Hàn rằng Tôn Khải Thành đã có ác ý với anh.
Sau đó đã có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên ở phía sau.
…
Sau khi lên xe.
Tôn Hàn nhìn Trần Cửu đang lái xe rồi hờ hững nói: “Thời gian tới phải phiền anh rồi”.
“Không sao, tôi đã đồng ý bảo vệ anh một năm thì sẽ làm được”, Trần Cửu đã quen với cách nói chuyện lạnh lùng.
Tôn Hàn mỉm cười không nói gì nữa.
Mấy tháng trước, để đối phó với Giang Lệ, anh đã đổ cả đống tiền để mời quyền vương Đông Bắc là Trần Cửu đến Thiên Cửu Môn và làm việc cho anh một năm.