“Cái này thì chờ mọi người thống nhất và số tiền trước, sau đó cháu sẽ nhờ người ta lập tài khoản giúp mọi người. Mọi người cứ bỏ tiền vào để mua đầu tư nguyên thạch là được! Nhưng bác cả à, gia đình bác phải nhanh lên nhé. Sáng nay cháu mới gọi điện cho ông chủ phụ trách, tháng này chỉ còn số lượng là mười lăm triệu thôi”.
“Chẳng phải hôm qua cậu bảo còn ba mươi triệu à?”, Diệp Tô vội vàng hỏi.
Từ Tiểu Bân vờ cười gượng, “Chị họ à, đấy là hôm qua. Chỉ trong buổi tối hôm qua đã có một người mua mười triệu, còn có hơn năm triệu được bán ra!”
“Không ngại nói cho mọi người biết, qua ngày hôm nay, đừng nói là mười lăm triệu, e là một triệu cũng không có!”
Đây cũng là những gì mà ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy cậu ta, tiếp thị bỏ đói, tạo ra hiện tượng giả về khan hiếm hàng hoá, khiến người mua không muốn chần chừ nữa.
Quả nhiên, vừa nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, ai nấy đều sốt ruột, chỉ sợ không mua được khoản đầu tư nguyên thạch tháng này nữa.
“Bố à, hay là chúng ta quyết định luôn đi!”
“Phía bố có thể đầu tư khoảng năm, sáu triệu. Còn con thì sao, Thế Văn?”, Dương Khai Phú bắt đầu cân nhắc.
Hàn Thế Văn đáp, “Có lẽ con bỏ ra khoảng ba triệu ạ!”
Mới có chín triệu!
Từ Tiểu Bân cảm thấy có chút không hài lòng.
Cậu ta cảm thấy gia đình họ có thể gom chừng mười triệu nên mới nói chỉ còn mười lăm triệu.
Thật không ngờ, số tiền họ bỏ ra lại thấp hơn dự tính của Từ Tiểu Bân.
“Con quản lý tài vụ của công ty, nếu chỉ cần chờ hai tháng, có lẽ con lấy ra được sáu triệu!”, đột nhiên, Diệp Tô như thể đưa ra một quyết định rất quan trọng, bèn lên tiếng.
Ôi!
Ai nấy đều há hốc mồm, Diệp Tô còn dám động đến tiền của công ty.
Chắc cô ta điên rồi.
Có nguy cơ ngồi tù đấy.
“Chị Diệp Tô à, hay là chị đừng động đến tiền của công ty, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”, lúc này, Tôn Hàn mới cất tiếng nhắc nhở.
Một khi hành vi chiếm dụng tiền của công ty bị phát hiện, dù nhẹ cũng bị sa thải, hơn nữa nó sẽ là vết nhơ trong lý lịch mà cả đời này cũng không rửa sạch được.
Vậy mà Diệp Tô chỉ liếc Tôn Hàn bằng ánh mắt ghét bỏ, không hề có ý cảm kích, “Chỉ mất hai tháng là lấy lại được rồi, sẽ không có vấn đề gì cả! Cơ hội chỉ có một thôi, tôi không muốn bỏ lỡ!”
Cô ta lấy sáu triệu của công ty, nếu sau hai tháng có thể tăng gấp ba, vậy cô ta có thể lời mười hai triệu rồi.
Cả đời cô ta chưa từng kiếm được số tiền lớn đến vậy!
“Tiểu Bân à, chị Diệp Tô của cháu đã cược cả vận mệnh tương lai vào cháu, sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Dương Khai Phú quan tâm hỏi.
Đã đi đến bước này rồi, Từ Tiểu Bân làm sao có thể nói có vấn đề, bèn gật đầu cái rụp, “Chị Diệp Tô cứ yên tâm, sao em có thể gạt chị chứ? Em bảo đảm, sau hai tháng, ít nhất cũng tăng gấp đôi!”
Ngay sau đó là một bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Món ăn được dọn lên, mọi người đều ngồi vào bàn, khui hai chai rượu có giá mấy nghìn tệ, sau đó vui vẻ cụng ly với nhau.