Biết vậy, gã đã chẳng làm thế rồi.
Nếu biết trước Tề Thiên Tại phiền phức thế này, ban đầu gã không nên nổi lòng tham, nếu vậy thì đâu có cục diện rối rắm như bây giờ.
Dù mười năm đã trôi qua, nhưng Tề Thiên Tại vẫn là anh em xưa cũ của Tô Vấn Long.
Còn bọn họ thân là thuộc hạ của Tô Vấn Long mà lại dám giở trò với anh em của ông ta.
Tin này mà truyền ra ngoài thì người đời sẽ đánh giá ông Long sao đây?
Ông ta không xử lý họ mới là lạ đấy!
“Các người mới quá đáng ấy, mau về thông báo cho ông Long đi rồi hỏi ông ta xem có dám nhận lời không”, lúc này, Tôn Hàn chợt lên tiếng.
“Mày là ai mà dám chen ngang lời anh Phong hả?”
Một tên tay chân của Lưu Phong không dám lớn tiếng với Tề Thiên Tại, nên chuyển sang Tôn Hàn.
Nhưng rõ ràng tên này đã chọn sai đối tượng rồi.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên tay chân không ngừng lên tiếng kêu gào đó rồi nói: “Tôi thấy cậu không cần dùng tới cái miệng ấy nữa đâu, thử nói thêm một từ nữa xem”.
Tên đó định xông lên nhưng đã bị Lưu Phong cản lại.
Lưu Phong có thể trở thành tâm phúc của Tô Vấn Long nên đương nhiên cũng có mắt nhìn người, gã có thể nhìn ra cậu thanh niên không rõ lai lịch này không hề nói đùa.
Hơn nữa, anh còn có thể thay đổi quyết định của Tề Thiên Tại nên chắc hẳn không phải dạng vừa.
Nếu tay chân của gã mà chọc giận anh thì e sẽ xảy ra chuyện mất.
“Ông Tề, tôi sẽ chuyển y nguyên lời của ông cho ông Long, đi thôi!”
Cục diện đã thay đổi đến mức này, Lưu Phong cũng biết không thể giấu giếm được nữa.
Quán bar yên tĩnh trở lại.
Tề Tư Tuệ vội vàng nhìn bố mình rồi nói: “Bố, lẽ ra hôm nay là mình đi rồi mà! Tại sao…”
Từ nhỏ, Từ Tư Tuệ đã được sống trong ánh hào quang của bố mình, nhưng cô ấy không thích một chút nào.
Cô ấy không thích phải sống trong thấp thỏm, lo âu.
Có thể nói từ sau khi Tề Thiên Tại rời khỏi Thiên Cửu Môn, cuộc sống của cô ấy đã bình thường trở lại.
Mà cô ấy cũng thích cuộc sống êm ả này.
Nhưng bây giờ, hình như nó sắp bị phá vỡ rồi.