Nếu như dùng chiến thuật khác thì không thể nào chống lại Giang Lệ được!
Nói cách khác, nếu Tôn Hàn muốn đấu với Giang Lệ thì chỉ có thể dùng Hồng Quyền.
Nếu thua về khí thế thì trận này cũng thua luôn.
"Tiếp đi!"
Lúc này đầu Tôn Hàn đã trống rỗng, trong đầu anh chỉ còn sót lại một điều duy nhất. Nói theo một cách tương đối huyễn hoặc thì bây giờ Tôn Hàn đã không còn nhìn thấy sàn đấu nữa, trong mắt anh giờ chỉ còn lại Giang Lệ.
Anh lại tiếp tục xông tới.
Bốp bốp bốp!
Hai người lao vào nhau, lấy công làm thủ.
Khác với trận chiến giữa Thanh Hổ và Lệ Lận, người bình thường có thể thấy rõ ràng trận chiến của họ. Nhưng mỗi một quyền vung tới đều mang theo sức lực đến bảy tám phần.
Trên khán đài, mỗi người đều cảm nhận được khí thế khủng khiếp của từng quyền.
Ngay cả một người vạm vỡ hùng dũng như Diêm Hùng chưa chắc đã có thể chịu được hai quyền này.
Giang Lệ càng đánh càng hưng phấn, mỗi một quyền vung lên đều tựa như núi cao suối trong, mang theo một vẻ đẹp lạ lùng tựa như đang biểu diễn.
Nhưng cũng vô cùng đáng sợ!
Lúc này đã chẳng còn ngôn ngữ nào có thể hình dung hai người ngoài từ 'đáng sợ'.
Giang Lệ được xưng là Thám Hoa võ đạo, nói cách khác khi đánh đơn, người duy nhất có thể ngăn chặn được ông ta chỉ có đệ nhất cao thủ đương thời.
Và cả một Bảng Nhãn võ đạo của một gia tộc lớn, miễn cưỡng có thể gây sức ép cho ông ta phần nào.
Ở trong dân gian, ông ta là vô địch!
Nếu không thì sao ông ta dám xưng là ông vua thế giới ngầm?
Mà tuy Tôn Hàn cũng mạnh nhưng chưa được rèn giũa nhiều, người ngoài không rõ thực lực của anh thế nào nhưng chắc chắn sẽ thua kém so với Giang Lệ.
Bốp!
Hai người đánh nhau bằng từng quyền mạnh mẽ, chẳng mấy chốc trên cơ thể cả hai đều có khá nhiều vết thương.
Tôn Hàn lỡ sơ hở một chiêu, bị một quyền vung trúng ngực rồi bay ra.
Cảnh này khiến đám người Thiên Cửu môn không nỡ nhìn.
"Khụ khụ khụ!"
Tôn Hàn ho sặc sụa, anh phun ra máu, sau đó cố gắng bò dậy.
"Nếu đánh tiếp có thể sẽ chết, nếu không thì cũng sẽ để lại di chứng vô cùng nặng nề cho cậu!", Giang Lệ bình tĩnh nói.