Thật ra Tôn Hàn đi làm mấy năm đã có chút thành tựu là vì anh muốn chứng minh cho Tần Chính thấy mình là một người có năng lực.
Giờ nghĩ lại chuyện năm xưa, anh thấy quá nực cười.
Nhưng từ đáy lòng, Tôn Hàn luôn thấy cảm kích người thầy chủ nhiệm này.
“Đâu, không phải. Buổi tiệc diễn ra ở khách sạn lớn Kim Dương vào tối ngày kia. Nhiều năm qua, thầy Tần vẫn luôn nhắc đến cậu, nếu cậu đến được chắc thầy ấy vui lắm”, Ngô Tuyết Phong nói.
Nếu Tôn Hàn đã muốn đi thì cậu ta cũng không ngăn cản được, nên đành nói ra địa điểm và thời gian.
“Ừ, hôm ấy tôi sẽ đến”, Tôn Hàn gật đầu đáp.
Vì Ngô Tuyết Phong phải lái xe nên hai bọn họ không uống rượu.
Khi hai người sắp dùng bữa xong, Ngô Tuyết Phong nhận được một cuộc điện thoại, nói được vài ba câu thì mặt cậu ta tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Ngại quá, Tôn Hàn, giờ tôi có việc gấp phải đi rồi”.
“Xảy ra chuyện gì à?”, Tôn Hàn quan tâm hỏi, trông Ngô Tuyết Phong thế này, chắc đã có chuyện gì rắc rối.
“Không, tôi đi thanh toán! Cậu cứ ăn tiếp đi, nhưng tôi không tiễn nữa nhé!”
Hai người trao đổi số điện thoại xong là Ngô Tuyết Phong đi ngay.
Buổi chiều, Tôn Hàn nhận được điện thoại của người nhà, bảo anh về ăn tối nên anh đồng ý ngay.
Chẳng mấy chốc, trời đã tối, Tôn Hàn gọi xe về nhà rồi gõ cửa.
Cả buổi chiều nay, anh đều ở bên ngoài, ngắm nhìn nơi mà mình từng sống nên hầu như đều gọi taxi, chứ không lái xe.
“Cô là?”
Cánh cửa chống trộm vừa mở, Tôn Hàn đã thấy có một cô gái mặc áo len cao cổ màu trắng ngồi trong nhà nên nghi hoặc hỏi.
Con gái vào tuổi dậy thì sẽ có sự thay đổi lớn, nhưng đường nét trên gương mặt thì không. Anh có thể chắc chắn, cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi lăm tuổi này không phải em gái Từ Hạ của mình.
Cô gái này cho anh một cảm giác rất thân quen, nhưng anh không thể nhớ cô ấy là ai.
“Anh Tôn Hàn, lâu rồi không gặp nên anh quên em rồi chứ gì? Em là Chu Đình đây”, cô gật bật cười rồi vui vẻ đáp.
Chu Đình?
Tôn Hàn nhớ ra rồi.
Cô bé hàng xóm con nhà chú Chu.
Chu Đình kém anh năm tuổi, hồi nhỏ lúc nào cũng dính lấy anh.
Anh nhớ lần cuối cùng hai người gặp nhau là bảy năm trước, khi ấy, Chu Đình mới học đại học, Tôn Hàn còn tặng cho cô ấy một món quà.